Chương 6
Sau khi trải qua nhiều biến cố dường như cảm xúc trong em nó chai sạn hơn. Em tự nhủ: cái gì đến sẽ đến…
Em tìm được 1 căn phòng mới, lại tiếp tục theo đuổi hành trình khởi nghiệp của riêng mình...
Sài Gòn phồn hoa, biết đâu nơi đây hợp với em chứ không giống như Hà Nội "đầy nước mắt và bị tử thần giành giật"
Em cứ hi vọng vậy thôi chứ con người ta ai cũng được sắp xếp số phận cả rồi.
Vào 1 nơi lạ lẫm nhưng em bắt nhịp được khá nhanh. Có lẽ đúng như lời bà thầy bói kia nói "con bé này càng đi xa càng có lộc, số được người âm phù trợ”.
Ở nơi đây em được làm quen với nhiều bạn mới, em tiếp tục cái nghiệp bán hàng online và học nghề trang điểm. Mọi thứ diễn ra khá thuận buồm xuôi gió.
Người đàn ông bí ẩn đợt này hay gặp em hơn, hình như không có ai làm cho anh ta ghen tuông nên anh ta dịu dàng và hay phù hộ cho em hẳn. Có đợt em ngủ quên còn đánh thức em dậy để đi làm nữa chứ. Em nhớ hôm ấy anh ta đứng bên cạnh lay lay vai em, xong búng 1 cái vào mũi và bảo:
- Dậy đi, 7h rồi. Dậy còn đi làm...
Giá mà anh ta là người thật thì tốt. Đằng này... Gặp anh ta lần nào em cũng bị đau đầu và mệt mỏi, toàn thân ê nhức. Về sau em mới biết do em tiếp xúc với khi ám nên thế.
Mọi người ờ chỗ làm luôn nhận xét: "Mắt em dại dại"
Xong rủ rê em đi xem bói. Thấy bảo bà này ờ quận 6, bói bài chuẩn lắm, 100k 1 lần.
Gì chứ nói đến xem bói là em thích cực, kiểu tính đồng bóng.
Bà này căn cậu bé. Lúc em qua thấy đang hút điếu thuốc phì phèo.
Bà bảo:
Qua đây thì phải gọi cậu là cậu xưng con, tất cả rõ chưa.
Đến lượt em xem, bốc bài lên đen xì từ đầu đến đít.
Bà bảo bốc lại lần nữa, nếu thêm lần nữa mà đen hết thì không xem được.
May quá lần này có hẳn 1 quân đỏ.
Bà nhìn em rồi lắc đầu:
Con này 1 người mà 2 tính cách. Lúc thì vui vẻ hoạt bát, lúc lại lì lợm không nói không rằng. Có 1 thằng người âm đang theo nó. Không hoá giải nhanh đến 30 tuổi cũng chưa lấy được chồng, tà khí nặng quá rồi. Thằng ấy hôm nay cũng đi theo đang đứng ở ngoài cửa kia kìa. May phúc lớn mạng lớn không thì xuống đoàn tụ với nó lâu rồi.
Em hỏi bà có cách nào để hóa giải không thì bà bảo phải làm tận nhà cơ. Em cầu bơ cầu bất như thế này thì chịu thôi.
Bà bảo thôi thì đất khách quê người, cứ chịu khó đi chùa chiền lễ bái vậy.
Nghe não hết cả ruột.
Em còn trẻ không muốn làm bà cô già ế chồng đâu.
Lúc trên đường về em có tạt qua 1 ngôi chùa ở quận 10 để lễ vì bà thầy kia bảo chùa đấy thiêng lắm.
(Ai ở Sài Gòn chắc biết, cái chùa có nhiều toà tháp. Xong bên ngoài có tượng phật quan âm)
Về đến phòng mà tâm trạng em chán nản chả thiết tha làm gì. Chả lẽ lại chấp nhận cái cảnh bị người âm kia bám đuôi mình mãi. Người em thì ngày càng gầy rộc, mặt mũi xơ xác. Tính cách động tí là cáu, đang nói chuyện vui vẻ tự dưng quay ngoắt 180 độ không nói không cười.
Em biết mình có vấn đề mà không gặp được thầy cao tay nên tạm thời đợi chữ duyên, xem tiếp theo chuyện gì sẽ xảy đến. Em hít 1 hơi thật sâu để chuẩn bị tinh thần chiến đấu cho chặng đường đen tối trước mặt.
Vài hôm sau thì em nhận được cuộc gọi điện thoại của người anh ngoài Hà Nội. Anh bảo là có con em sinh năm 90, muốn vào Sài Gòn nên anh gọi để xin cho nó ở nhờ chỗ em 1 thời gian. Em ok thôi, đỡ tốn tiền phòng. Dù sao phòng em đang ờ 2 người vẫn còn rộng chán.
Con bé này tên là Linh - Nguyễn Hà Linh.
Về bạn Linh này thì có cả 1 câu chuyện dài ma quái ờ đằng sau ... Và em vẫn là người mở ra những chuyện ma quái dị đó.
Hoá ra Linh trốn vào đây là có nguyên nhân.
hay quá, đọc mà thấy cuốn 😢