Chương 45

Ôn Song Mộc hẳn là chắc chắn về điểm này, vì vậy mặc dù cô tỏ ra thân thiết với Tô Khởi Ngôn nhưng mọi hành động của cô vẫn nằm trong "phạm vi tình bạn bình thường" giữa hai người. Vì vậy, cho dù Tô Khởi Ngôn cảm thấy có gì đó không ổn, cậu ta cũng không có cái cớ gì để mà bắt bẻ.

Còn về việc Ôn Song Mộc muốn làm rõ các thông tin với Hạ Chi Lí thì cô vô cùng rõ ràng, cả giọng điệu kiên quyết khi nói và ánh mắt khi cô tuyên bố chủ quyền đều thể hiện thái độ của cô.

Xem cái dáng vẻ khoe khoang kia mà xem.

Cuối cùng, Lục Kinh liếc nhìn hai người đang đứng ở cửa lớp Một, anh cười rồi bê sách lên bục giảng.

Trong giờ giải lao, Vương Thừa Thạc làm đề, vừa mới nghỉ ngơi uống ngụm nước, cậu ta nhìn thấy Lục Kinh đang từ bục giảng đi xuống.

Vương Thừa Thạc hiếm khi nhìn thấy Lục Kinh trong tình trạng như vậy, cũng không biết là đang nghĩ đến chuyện gì vui vẻ mà cười mãi không thôi, còn lắc lắc đầu xong lại tiếp tục cười.

Vương Thừa Thạc không khỏi cảm thấy tò mò: "Có chuyện gì sao? Vui vẻ như vậy?"

Lục Kinh kéo ghế ngồi xuống, mở sổ tay trên bàn của anh ra, thở dài than thở: “Thật là thú vị thật.”

Vương Thừa Thạc lập tức cảm thấy không có gì buồn cười: "..."

Thế mà nói mình không mê nhân vật hoạt hình!

Khi Ôn Song Mộc trở lại phòng học, Lục Kinh đang ngồi ở chỗ nói chuyện với Vương Thừa Thạc. Cô không khỏi cảm thấy có hơi có lỗi vì cô vừa dắt Tô Khởi Ngôn đi mất. Không biết là Lục Kinh có nắm được cơ hội tiếp xúc với Hạ Chi Lí nhiều hơn chút nào không.

Nhưng nghĩ đến sự kiện bước ngoặt quan trọng sẽ xảy ra vào buổi chiều, cô đành phải gạt những suy nghĩ đó sang một bên.

Tiết học tiếp theo thật may là tiết tự học. Kìm nén sự khó chịu mãnh liệt trong lòng của mình, Ôn Song Mộc yêu cầu Ô Tiểu Tất phát lại đoạn đã mở khóa đó để cô xem lại.

Với tinh thần đọc hiểu, cô liên tục quan sát văn bản, phân tích từng chữ, từng câu. Cô nhận thấy rằng tất cả các điểm thông tin đều được trình bày một cách đơn giản.

Cô hỏi Ô Tiểu Tất: "Cậu có chắc chuyện này không liên quan đến điểm mấu chốt trong tình cảm giữa Hạ Chi Lí và Chu Vực không? Mà là với Tô Khởi Ngôn?"

Ô Tiểu Tất đáp: “Chắc chắn là có liên quan đến nam chính.”

Ôn Song Mộc cắn ống hút uống cà phê, trầm tư nói: "Vậy cho nên là, sau khi Hạ Chi Lí bị đám lưu manh này chặn lại, chẳng chấp nhận đề nghị của Chu Vực, mà lại rơi vào lưới tình với Tô Khởi Ngôn anh hùng cứu mỹ nhân, phải không?"

Ô Tiểu Tất không thể đưa ra quá nhiều gợi ý. Nó nói: “Suy đoán của kí chủ vô cùng hợp lý.”

Ôn Song Mộc ngầm thừa nhận rằng cô đã đoán chính xác, cô tự gật đầu và nói tiếp: "Vậy thì tôi chỉ cần nghĩ cách giữ chân Tô Khởi Ngôn, để cậu ta không thể đi qua nơi này đúng lúc đó là được. Như thế thì Hạ Chi Lí sẽ không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý làm bạn gái Chu Vực để anh ta giúp đỡ thoát khỏi rắc rối. Làm như vậy cô ấy và Chu Vực có thể ở bên nhau, và tiểu thuyết có thể trực tiếp dẫn đến một kết thúc có hậu luôn phải không?"

Ô Tiểu Tất: “….. Về nguyên tắc, kế hoạch này của cô có thể thực hiện được. Tuy nhiên, như lúc trước kí chủ cũng đã xem qua một số nội dung tiết lộ trong phần bình luận rồi đấy. Chu Vực hóa ra là một nam chính thứ hai thâm tình. Sau này, vì hạnh phúc của Hạ Chi Lí, anh ta đã chọn âm thầm rút lui và chúc phúc cho cô ấy. Vì vậy, chúng ta chẳng có cách nào bảo đảm rằng ở những nơi khác Hạ Chi Lí và Tô Khởi có hay không xảy ra việc tương tác tình cảm."

Ôn Song Mộc: "Chậc, cái tên đàn ông này sao lại vô dụng như vậy chứ."

Lúc này, phía trước có một học sinh truyền xuống một tờ đơn biểu mẫu, bạn cùng lớp nói với Ôn Song Mộc: "Điền dòng thông tin của cậu đi, làm xong thì chuyển đến hàng cuối cùng."

Ôn Song Mộc liếc nhìn biểu mẫu. Đó chính là tờ khai một số thông tin cơ bản mà các bạn học sinh khóa mới cần điền để nhập vào hệ thống thông tin của trường học mà giáo viên chủ nhiệm đã thông báo lúc sáng. Thoáng thấy cột số điện thoại, sắc mặt Ôn Song Mộc thay đổi. Cô lấy một tờ giấy nhớ từ hộp bút, sao chép thông tin liên lạc của Hạ Chi Lí.

Sau đó, cô điền các thông tin vào tờ đơn biểu mẫu, rồi truyền nó cho Lục Kinh ngồi ngay bên cạnh. Tiếp đến mượn quyển sách che, lấy điện thoại ra, kín đáo gửi tin nhắn cho Hạ Chi Lí:

[Tôi là Ôn Song Mộc. Hôm nay sau giờ học chiều, cậu rảnh không?]

Màn hình điện thoại trong ngăn kéo của Hạ Chi Lí sáng lên. Vài giây sau, cô ấy xem nội dung tin nhắn, cô ấy do dự một hồi, sau đó liếc nhìn về phía Ôn Song Mộc.

Ôn Song Mộc thấy cô ấy nhìn sang thì mỉm cười vô cùng thân thiện. Vậy mà trong khoảnh khắc tiếp theo, mặt không đổi sắc phàn nàn với Ô Tiểu Tất: "Cậu nhìn đi, ngay cả những học sinh giỏi cũng xem điện thoại trong giờ học đấy."