Chương 5

Tiểu mập mạp đã bịt miệng ta lại.

Lúc này, Tam công chúa nhìn quanh quất, nàng nói:

“Sao cảm giác như có người đang gọi Minh Lãng ca ca thế nhỉ?”

Chử Minh Lãng cười: "Nghe nhầm rồi, ở trong phủ của nàng, ngoài nàng ra sẽ không ai gọi ta như vậy."

Tam công chúa thẹn thùng cười: "Đúng vậy.”

Hắn kéo nàng vào trong lòng ngực, ôm chặt lấy.

Tam công chúa ưm ư một tiếng.

Ta sững sờ, thân thể tiểu mập mạp cũng cứng đờ.

Giây tiếp theo, môi của Chử Minh Lãng áp vào môi của Tam công chúa mà gặm xuống.

Hắn còn vươn đầu lưỡi, lưỡi dài ngoằng, trông thật đáng sợ, nhưng Tam công chúa lại mở miệng ra, để nó chui vào.

Hai người bọn họ, giống như yêu quái quấn lấy nhau.

Ta và tiểu mập mạp nhìn ngỡ ngàng.

Ta không dám hô hấp, hắn cũng không còn tiếng thở dốc.

Một hồi lâu, ta cảm thấy hai người bọn họ sắp chết ngạt.

Chử Minh Lãng mới buông Tam công chúa ra, ôm nàng đi.

Chờ bọn họ đi xa, ta và tiểu mập mạp mới từ sau núi giả đi ra.

Chúng ta nhìn nhau, đều trong trạng thái ngơ ngác.

Không ai nói một lời nào, ăn ý cúi đầu đi về phía cổng lớn.

Sau khi trở về phủ, hắn chào hỏi cha ta đã liền cáo từ.

Ta kể với cha ta những gì thấy được ở cung của Tam công chúa, ta nói ta thấy chóng mặt.

Mặt cha ta lộ vẻ áy áy nói: "Lỗi tại ta, không dạy con, gặp phải tình huống này phải nhắm mắt lại."

"Này không phải là chuyện mà trẻ con có thể xem."

Ta không hiểu.

Ông tự thở dài: "Ai, không nên chọn cho con người lớn hơn con nhiều đến vậy."

"Hắn đã đến tuổi Phượng Cầu Hoàng, mà con còn quá nhỏ."

"Không trách hắn, để hắn đợi con, quả thực quá khổ rồi."

Ông lầm bầm lầu bầu, ta lại nghe không hiểu ông đang nói gì.

Ngày hôm sau, tiểu mập mạp lại tới nữa.

Hoàng thượng tạm thời cho chúng ta ở trong một phủ đệ.

Trong phủ có ao cá.

Ta và hắn ngồi ở trước ao cá.

Trong tay ta cầm hai cái bánh bao, đưa cho hắn một cái.

Ta xé bánh bao cho cá ăn, hắn cũng theo ta xé bánh bao cho cá ăn.

Chúng ta đều im lặng không nói gì.

Cho đến khi bánh bao hết, hắn mới khẽ nói: "Mẫu hậu nói, tam tỷ và phò mã, bọn họ đã là người lớn rồi, bọn họ sắp sửa thành thân, bọn họ có thể làm như vậy."

"Bọn họ làm như vậy, là biểu hiện của việc bọn họ hòa hợp với nhau, đối với hai người sắp thành hôn, là chuyện tốt."

Hoàng hậu nói với hắn nhiều hơn so với cha ta nói với ta, lần này ta nghe hiểu, ta hỏi: "Người lớn đều sẽ như vậy sao? Chúng ta lớn lên, cũng sẽ giống như bọn họ sao?"