Chử Minh Lãng biểu tình bình tĩnh, vuốt đầu ta nói: "Phải lớn lên thật tốt, Tiểu Duy Nhất."
Hắn thực sự coi ta khác với Tam công chúa, ta đột nhiên rất muốn khóc.
Hoàng hậu nói đúng, Chử Minh Lãng rất tốt với ta, chính xác là đối xử với muội muội tốt.
Chử Minh Lãng đi rồi, ta như người mất hồn, làm gì cũng không thấy hứng thú.
Ta liền thúc giục cha ta mau chóng trở về, ta không muốn lục hoàng tử, ở Bắc Cương còn có mấy tiểu ca ca khác, ông lại chọn cho ta một người đi.
Chọn xong rồi, chúng ta lại không đến kinh thành nữa.
Ba người chúng ta sẽ ở lại Bắc Cương.
Cha ta nói không được, lục hoàng tử là do hoàng thượng ban cho, ai dám không nhận?
Hơn nữa hoàng hậu đã truyền chỉ dụ, bảo chúng ta ở lại thêm một thời gian, bà sẽ thường xuyên đưa lục hoàng tử đến đây, để ta quen biết.
Lục hoàng tử muốn tới?
Nhớ đến dáng vẻ mập mạp của hắn, ta càng nhớ Minh Lãng ca ca hơn.
Dù ta có muốn hay không, tiểu mập mạp vẫn đến.
Hắn không hề câu nệ chút nào, nhìn thấy ta liền gọi ta là Duy Nhất muội muội.
Ta không muốn quan tâm lắm.
Hắn lại không hề để ý, ngây ngô hỏi ta:
“Có muốn đi xem phủ Tam công chúa không? Ta có lệnh bài.”
“Được đấy.” Ta lập tức vui vẻ.
Rất muốn gặp Minh Lãng ca ca một chút.
Đường đi rất thuận lợi, tiểu mập mạp dẫn ta vào phủ Tam công chúa.
Người gác cổng muốn đi thông báo, Lục hoàng tử lại ngăn lại.
Hắn lặng lẽ nói với ta:
“Một khi báo cáo thì sẽ có người đi theo, không tiện, ta dẫn ngươi đi dạo khắp nơi, tam tỷ thích trồng hoa trồng cỏ, ta dẫn ngươi đi hái.”
Được không? Ta nhìn tiểu mập mạp.
Lần đầu tiên phát hiện, hắn cũng khá đáng yêu.
Hắn một đường dẫn theo ta đi vòng quanh, quả nhiên nhìn thấy đủ các loại hoa, đều là những loài hoa không có ở Bắc Cương.
Tiểu mập mạp tâm rất tinh.
Ta nhìn loại hoa nào lâu hơn một chút, hắn liền sẽ hái một bông cho ta.
Chờ chúng ta đến một nơi có núi giả kia, trong tay ta đã cầm một bó hoa to.
Vừa thơm vừa đẹp.
Trên núi giả có ba dòng nước trong chảy xuống, đây là lần đầu tiên ta thấy, muốn thét chói tai, quá thần kỳ.
Tiểu mập mạp cuống cuồng kéo ta trốn sau núi giả, bảo ta im lặng.
Thì ra có người đi tới.
Chúng ta thò đầu ra khỏi khe hở của núi giả nhìn ra ngoài.
Là Tam công chúa và Chử Minh Lãng.
Ta vừa muốn gọi Minh Lãng ca ca.