Chương 41: Khả ái

"Cố Mục Niên, anh mà cũng sợ sao?" Khương Dao còn kém chút nữa là đã cho anh cái liếc mắt.

Anh ôm chặt lấy cô, chôn ở cần cổ cô, nặng nề cười, l*иg ngực phập phồng. Cô bị tiếng cười của anh chọc đến, cười trêu chọc anh: "Cố Mục Niên, thật là em không có phát hiện ra anh còn có bộ dạng dính người như thế." Cái bộ dáng cao lãnh của Cố Mục Niên đi đâu?

"Chỉ dính người đối với em thôi." Những người khác muốn nhìn thấy, căn bản là không thể nhìn thấy được.

Anh sờ sờ đầu của cô: "Anh chỉ là muốn em ở bên cạnh anh thôi, anh hứa sẽ không xằng bậy, yên tâm." Anh làm sao dám làm cô sợ chứ.

Cuối cùng cô cũng thỏa hiệp: "Vậy được rồi... Em trở về lấy quần áo."

Cô lấy xong quần áo rồi qua lại nhà anh tắm rửa, tắm xong, cô ngồi ở bên giường sấy tóc, Cố Mục Niên cầm một đôi dép lông nhung ngồi xổm ở trước mặt cô.

Anh đem đôi dép trong nhà hằng ngày lấy xuống, rồi giúp cô mang đôi dép lông nhung mới mua vào, "Bây giờ, trời càng ngày càng lạnh, chân phải được giữ ấm."

Khương Dao nhìn thấy anh tự mình thay dép cho cô, giống như là anh đang cưng chiều một đứa con nít vậy.

Lòng cô vì hành động đó của cô mà âm lên, tắt máy sấy đi, hai tay ôm cổ của anh, cười đến ánh mắt híp lại thành một khe hở: "Mục Ca Ca, anh thật tốt."

Đã rất lâu rồi anh mới được nghe cô kêu ba tiếng "Mục Ca Ca" ngọt ngào như vậy, phảng phất giống như đem anh trở về lúc còn học sơ trung. Trong lòng anh run lên, cảm giác máu có chút nóng lên.

Anh đứng dậy ôm chặt hông của cô, đem cô đặt xuống giường. Cô vừa tắm rửa xong, mái tóc đen nhánh thả ở phía sau, đối lập với màu da trắng mịn màng của cô làm cho anh cảm thấy khí nóng sục sôi. Trên người cô mang theo hương vị tươi mát, làm cho anh tình mê ý loạn.

Thanh âm anh mất tiếng: "Nói anh tốt vậy có nên thưởng cho anh cái gì hay không?"

Khương Dao cảm thấy có chút nguy hiểm, xấu hổ muốn đẩy anh ra, "Cố Mục Niên, không phải anh nói sẽ không làm sao? Anh không thể gạt người..."

"Là ai trêu chọc ai trước?"

Bàn tay của anh cách một lớp quần áo vuốt ve ở bên hông cô, sau một lúc lâu liền cho tay vào trong áo. Cả người Khương Dao run lên một cái, môi liền bị nụ hôn của anh ngậm lại.

Khương Dao phát giác, thật sự không thể để cho Cố Mục Niên có thể thừa cơ hội nhue vậy được. Đôi khi anh rất nghe lời của Khương Dao, nhưng có lúc lại không tha cho sự cự tuyệt của cô.

Đến cùng vẫn là sợ cô không tiếp nhận được, cho nên anh vẫn khống chế bản thân không được tiến thêm một bước nữa. Cuối cùng, anh ở trên cổ cô làm vài dấu dâu tây rồi mới buông tha cho cô.

Khương Dao dỗi, "Anh là tên lừa đảo, em không tin anh nữa..."

"Thôi mà, đừng nóng giận, lần sau tuyệt đối sẽ không như vậy."

Quỷ mới tin anh!

Cuối cùng anh đứng dậy đi tắm rửa, còn Khương Dao nằm lỳ ở trên giường, vừa đúng lúc Hác Bội Bội gọi điện thoại cho cô.

Khương Dao vừa mới nhắc máy liền nghe thấy giọng nói đầy ý cười của Bội Bội: "Thế nào, mấy ngày nay hưởng thụ tình yêu hường phấn với Cố Mục Niên có vui không?" Xác định mối quan hệ với Cố Mục Niên được hai ngày thì cô đã đem chuyện này nói cho Hác Bội Bội nghe.

"Ai nha không đúng, có phải tới đã quấy rầy hai người rồi không?"

"Nói cái gì đó!" Khương Dao nhớ tới chuyện vừa rồi, mặt lại đỏ lên.

"Hahaha không làm khó cậu, xem ra cậu rất hạnh phúc a, rốt cuộc thì cậu cũng đã thoát kiếp độc thân, còn tớ thì vẫn cô gia quả nhân đây."

"Trường học của cậu không có soái ca sao?"

"Không có đâu, tớ thật đáng thương mà, ngày nào cũng gặp những gương mặt rất đỗi bình thường."

"Khi nào rảnh thì tớ và Cố Mục Niên sẽ đi đên trường học của cậu xem một chút ha?" Bọn họ cũng đã có ý định này từ nhưng mà do có chuyện nên trì hoãn.

"Được a, thứ bảy này trường học của tớ tổ chức một tiết nghệ thuật, cậu có thể tới a."

"Ok."

Hác Bội Bội cười nói: "Cố Mục Niên đối xử với cậu có tốt không?"

"Rất tốt... Tớ rất thích."

"Aaaa, xem giọng điệu này.... Aida, tớ cảm thấy đáng lẽ hai người nên sớm ở một chỗ, sao lại để trễ nãi nhiều năm như vậy chứ, thật đáng tiếc."

Khương Dao cười cười, "Chuyện tình cảm làm sao có thể muốn nhanh là nhanh được chớ. Lúc trước không ở cùng nhau thì là do duyên phận chưa tới a." Hơn nữa, dạo gần đây cô mới nhận ra tình cảm của mình đối với anh, nên chuyện tình cảm này mới phát triển a. Bây giờ, duyên phận đã tới nên cô sẽ quý trong nó.

Hai người hàn huyên trong chốc lát, Cố Mục Niên liền tắm rửa xong, anh đi ra thì cô cũng cúp điện thoại. Anh ra khỏi phòng, Khương Dao cho rằng anh đi ra khách phòng ngủ. Ai ngờ anh đi ra đem cửa khóa kỹ, liền trở lại phòng ngủ, tự nhiên mà nằm xuống ở bên cạnh cô.

"Anh ngủ ở đây sao?" Cô hỏi.

"Không thì sao, em muốn đuổi anh đi khách phòng sao?"

"Không không không..."

Anh tự nhiên đem cô kéo lại phía mình, ôm cô vào lòng: "Ngủ đi, anh cam đoan sẽ không làm gì em đâu."

Thế nhưng cô lại có cảm giác bị anh ôm cũng rất nguy hiểm nha...

Nhưng mà lần này, anh thật sự không có thất lễ, hai người ôm nhau ngủ rất bình yên.

Hôm nay thứ bảy. Sáng sớm, lúc Cố Mục Niên tỉnh dậy thì Khương Dao còn đang ngủ. Anh rón rén dậy để không đánh thức cô. Anh đánh răng rửa mặt xong, liền đi làm bữa sáng cho hai người.

Lúc anh đang nấu yến mạch, liền nghe thấy tiếng chuông cửa.

Anh buồn bực, ai mà mới sớm lại tới đây, mở cửa thì thấy người đó là Tuyết Mạt.

"Mục Niên, buổi sáng tốt lành a." Tuyết Mạt lắc lắc bữa sáng trong tay, cười đến sáng lạng.

"Buổi sáng tốt lành, mẹ." Anh nghiêng người cho bà đi vào, trong lòng có đôi chút nhỏ buồn bực, đột nhiên mẹ lại đến đây làm chi?

Tuyết Mạt đi tới, đem bữa sáng đặt ở trên bàn cơm, nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt dừng ở lò vi sóng: "U, con tự mình nấu bữa sáng sao?!" Bà không có nhìn lầm chứ, đứa con này của bà là người rất lười ăn điểm tâm thế nhưng hôm nay lại tự mình nấu bữa sáng?!

Cố Mục Niên quả thật rất không quan tâm đến việc an bữa sáng, nếu không phải là do Khương Dao chuyển đến cách vách, thì bữa sáng anh đều là tùy thích đối phó.

"... Có gì sao hả mẹ?" Cố Mục Niên lần nữa đi đến bếp, quấy thức ăn trong nồi.

Tuyết Mạt cười cười, "Không, ngược lại thì mẹ yên tâm rất nhiều." Ánh mắt bà dán ở lưng Cố Mục Niên, sau một lúc lâu liền mở miệng: "Mục Niên, mẹ cứ có cảm thấy trên người con rốt cuộc có mang theo mùi vị người đàn ông của gia đình à."

"..."

"Mẹ nói nghiêm túc a... Chỗ yến mạch có phải đã nấu nhiều quá rồi không, một người làm gì uống nhiều như vậy?"

"Còn có Khương Dao."

Tuyết Mạt sửng sốt, sau đó mới phản ứng kịp, kích động lôi ống tay áo Cố Mục Niên, hỏi: "Buổi tối hôm đó, con nói lúc nào trở về sẽ cho mẹ nghe, vậy con mau nói cho mẹ biết, có phải con và Dao Dao đang yêu đương không?!"

Cố Mục Niên ngập ngừng một chút, đang muốn nói cho bà biết thì không ngờ cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, Khương Dao đi ra. Cô vừa đi, tay dụi dụi mắt, miệng nói lầm bầm: "Cố Mục Niên..."

Sáng nay, lúc Khương Dao tỉnh lại, cô đã không thấy Cố Mục Niên ở bên cạnh, liền mơ mơ màng màng bò xuống giường mở cửa, muốn đi ra ngoài tìm anh, nói anh qua chung cư giúp cô lấy cái áo khoác, tối qua cô quên đã lấy rồi.

Tuyết Mạt thấy một màn như vậy, cả người đều ngốc.

Cố Mục Niên nhìn thấy phản ứng của Tuyết Mạt như vậy, bên tai liền có chút mạo hồng. Nhưng mà anh vẫn đi đến trước mặt Khương Dao, che ánh sáng chiếu vào mặt cô, ôm lấy cô, sờ đầu hỏi "Tỉnh ngủ chưa?"

"Ân..." Cô mở mắt ra, đâng muốn ôm lấy Cố Mục Niên, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tuyết Mạt đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt giật mình nhìn hai người bọn họ.

Khương Dao giật mình một cái, sợ tới mức lập tức tỉnh ngủ. Cô nhanh chóng từ trong ngực Cố Mục Niên bước ra, cả người bối rối, " Dì Cố..."

Tuyết Mạt nhịn không được liền cười lên, nói: "Dao Dao a... Con thật là đáng yêu..."

Khương Dao bấn loạn, nghĩ thầm: Cố di a, ngươi cũng quá dọa người QAQ...

Nhìn Khương Dao mặt đỏ tai hồng, Cố Mục Niên đem cô ôm vào trong ngực, "Mẹ đừng đùa Dao Dao làm em ấy xấu hổ rồi."

"Ha ha được, mẹ không cười

nữa."

Khương Dao bụm mặt, nói muốn đi rửa mặt, nói xong cô liền chạy vào phòng.

"Mục Niên, mẹ không nghĩ đến tốc độ của con lại nhanh đến như vậy a, nếu so với tốc độ này của con, có phải là cái bà già này sắp có thể ôm lên cháu rồi không."

"..."

"Khi nào thì còn cùng với Dao Dao xác lập quan hệ vậy? Chuyện vậy mà không nói cho mẹ một tiếng, đứa nhỏ này!"

Cố Mục Niên thở dài một hơi, giọng điệu bất đắc dĩ: "Chúng con mới ở cùng một chỗ vài ngày."

Tuyết Mạt giơ ngón tay cái với Cố Mục Niên, "Tốc độ rất nhanh."

"Mẹ...mẹ suy nghĩ nhiều rồi, chỉ có tối qua Dao Dao mới ngủ ở đây thấy mà thôi."

Tuyết Mạt vỗ vỗ bờ vai của anh: "Mặc kệ thế nào thì mẹ cũng đều cao hứng. Mẹ đã sớm biết con thích Dao Dao, cuối cùng con cũng không phụ hi vọng của mẹ."

Cố Mục Niên nở nụ cười, "Làm sao mẹ biết?"

"Con thật sự cho rằng mẹ nhìn không ra a, Dao Dao ngốc còn chưa tính, mẹ mà con cũng cho là ngốc lun hay sao."

Một lát sau, Khương Dao đi ra, liền nhìn thấy Cố Mục Niên và Tuyết Mạt đang tại nói chuyện phiếm. Bọn họ bảo cô lại bàn ăn điểm tâm.

Cố Mục Niên nhường chỗ cho cô ngồi bên cạnh anh, đưa cho nàng bánh mì nướng, "Ăn đi."

Cô gật gật đầu, bắt đầu ăn, bàn tay ở dưới bàn bị anh nắm lấy. Cô mím môi cười, cũng không phản kháng.

Tuyết Mạt nói với Khương Dao: "Dao Dao, bây giờ con và Mục Niên ở chung một chỗ, nó mà bắt nạt con thì con hãy về nói dì Cố, dì sẽ xử lí nó cho con. Cái đứa nhỏ này của dì cái gì nó cubgx biết nhưng chuyện yêu đương thì nó chẳng biết gì cả."

Khương Dao cười gật gật đầu, "Nhưng mà bây giờ Mục Niên đối xử với con rất tốt." Tuy nói là anh không hiểu chuyện yêu đương, nhưng anh biết yêu thương cô, biết toàn tâm toàn ý đối với cô.

Tuyết Mạt cảm khái nở nụ cười, "Nhìn hai người các con ở cùng một chỗ, thật tốt."

Ba người đều nở nụ cười.

——

Chạng vạng, Khương Dao cùng Cố Mục Niên ra cửa, hôm nay là ngày bọn họ hẹn sẽ cùng Vu Thần ăn cơm.

Hen ở một cái quán cao cấp mà bọn họ thường hay tụ họp. Đến nơi, Cố Mục Niên nắm tay Khương Dao đi vào.

"Cố Mục Niên, hôm nay có ai a?" Khương Dao hỏi.

Anh nhìn ra cô có chút khẩn trương, liền vỗ vỗ lòng bàn tay cô, trấn an nói: "Hôm nay có Vu Thần, lão Thạch còn có Lãnh Thần. Ba người này chắc hẳn là khi nhỏ em đều gặp qua, không có chuyện gì."

Vu Thần thì cô hay tiếp xúc, còn lão Thạch và Lãnh Thần thì cô cũng có một chút ấn tượng, cô liền dần dần yên tâm.

Đến cửa phòng bao, phục vụ mở cửa, hai người vừa đi vào, bên trong ba người đàn ông thanh âm to, gọi: "Cố ca, tẩu tử đến a!"

Bọn họ tranh nhau đi về phía hai người, nói đùa muốn cùng Khương Dao bắt tay, Cố Mục Niên liền giương ánh mắt liền gϊếŧ nhìn bọn họ, làm cho bọn họ dám vươn tay ra.

"Lão huynh, cậu cũng quá nhỏ nhen đi! Bắt tay thôi mà cũng không cho."

Cố Mục Niên ôm bả vai Khương Dao, nói với giọng chủ quyền: "Bạn gái của tôi, chạm một chút cũng không được."

Khương Dao nghe vậy liền đỏ mặt, cô cùng ba người bọn họ chào hỏi: "Vu Thần Ca, Thạch ca, Lãnh Thần ca."

Lãnh Thần bạn học thời trung học của Cố Mục Niên, hai người thường xuyên chơi bóng rỗ cùng nhau, cho nên đương nhiên anh ấy biết Khương Dao.

"Không nghĩ đến, cái tiểu muội muội thường xuyên đợi cậu chơi bóng rổ rồi về nhà. Ấy vậy mà bây giờ lại biến thành bạn gái của cậu a. Không đúng a, nhưng mà tôi nhớ lúc trước cậu từng nói là, người cậu chán ghét nhất là Khương Dao, mỗi ngày em ấy đều cùng cậu đối nghịch, đều bị em ấy kiểm soát báo với gia đình nhưng sao bây giờ lại yêu a!" Lãnh thần cố ý "Châm ngòi ly gián".

Khương Dao biết bọn họ muốn trêu chọc Cố Mục Niên. Nhưng mà cô vẫn cố ý trừng mắt nhìn Cố Mục Niên một chút, nói: " Anh giải thích đi?"

Cố Mục Niên cười, mày dài khơi mào, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: "Ở bên em, cho dù có như thế nào thì anh cũng nguyện ý."