14
Ca ca không cho ta gặp người đó, hắn nói ta là một cô nương, không nên gặp nam nhân bên ngoài.
Nhưng ta nghĩ mình nên chính miệng nói một câu cảm ơn, dù sao lúc đó tình hình cũng nhất nguy cấp.
Ta đứng chờ ở hòn non bộ trong hoa viên của vương phủ, nơi này là con đường duy nhất đi tới chính sảnh.
Khoảng nửa nén nhang sau, ta nhìn thấy một nam tử mặc thanh y tiêu sái phóng khoáng được hạ nhân trong phủ dẫn tới.
Hắn không quang phong tế nguyệt giống ca ca, cũng không phong lưu ưu tú như Cố Hành Chỉ.
*Quang phong tế nguyệt (光风霁月): Trời quang trăng sáng, tấm lòng rộng mở.
Trên người hắn toát ra loại khí chất hào hiệp, thanh y tự nhiên không có sự gò bó.
“Tiểu cô nương, trốn ở đây làm gì vậy?”
Sao hắn lại có thể phát hiện ra ta?
Ta ra khỏi hòn non bộ, hành nữ lễ với hắn.
“Tiểu nhân không nhận nổi lễ này của quận chúa.”
Hắn cong mày, tránh lễ của ta.
“Ngài đã cứu ta, là ta muốn cảm tạ ngài.”
Giọng nói của hắn có chút đắng chát, cổ họng khàn khàn.
Trái tim ta đập như trống trận, nắm chặt góc áo hắn, ngây ngốc hỏi một câu: “Vậy làm cái gì?”
Hắn khẽ cười: “Người trong lòng nàng, người bên gối nàng.”
Cổ họng ta nghẹn lại, chỉ cảm thấy mọi thứ trong trời đất đều có chút không chân thật.
“Ca ca sao... có thể thích muội chứ?”
Hắn thở dài, ôm lấy ta.
“Ta đã sống nửa đời trải qua nhiều lần sinh ly tử biệt, con đường này quá tối tăm, ta đi quá khó khăn và mệt mỏi.”
“Ta thường cảm thấy mình sinh ra đã đoản mệnh, nhưng từ khi gặp nàng, ta luôn nghĩ, sống lâu hơn một chút, sống lâu hơn một chút nữa."
“Trong nhà có một tiểu cô nương không chỉ thích khóc, mà còn nhát gan.”
“Nàng ấy nói nàng ấy chờ ta về nhà, nếu ta không về, nàng ấy nhất định sẽ khóc.”
Ta nghẹn ngào vùi mặt vào cổ hắn: “Ca ca, Chiêu Chiêu thích ca ca.”
“Chiêu Chiêu không muốn huynh cưới vương phi, Chiêu Chiêu chỉ muốn ở bên ca ca.”
Hắn ôm chặt ta, tiếng cười phát ra làm l*иg ngực hắn rung động.
“Minh vương phi chỉ có thể là Chiêu Chiêu của ta.”
15
Đầu xuân tháng ba, Minh vương phủ cưới dâu.
Ta được Cố Hành Chỉ cõng đưa lên kiệu hoa.
“Vẫn là Chiêu Chiêu biết thương người, năm ngoái cõng Cố Hành Vi thiếu chút nữa làm ta mệt c.hết.”
Ta mím môi cười dưới khăn trùm đầu.
Cố Hành Vi cũng đã mang thai hai tháng, vậy mà hai người họ vẫn còn chí choé nhau.
Kiệu hoa lắc lư, ta muốn nhìn hình bóng người đang cưỡi ngựa ở phía trước xuyên qua khe hở, nhưng không cẩn thận chạm mắt với A Tri tỷ tỷ.
A Tri tỷ tỷ nhìn ta, trong mắt tràn đầy ý cười.
Ta bị tỷ ấy nhìn đến nỗi đỏ mặt, vội vàng thu hồi tầm mắt.
Kiệu dừng lại, ta được đỡ ra khỏi kiệu, có người cẩn thận ôm ta lên.
Bước qua chảo lửa, bái thiên địa.
Ta và ca ca được kết nối với nhau bằng dây lụa đỏ.
Khăn trùm đầu màu đỏ che khuất tầm nhìn của ta, ta không sợ chút nào, để ca ca dắt ta đi.
Sau khi lễ thành, khăn trùm đầu được một màn tay mở ra, ta ngước mắt lên nhìn, thấy người trong lòng ta đang đứng dưới ánh nến nhìn ta cười.
“Ca ca...”
Ta xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên.
“Ta đây.”
Hắn nắm tay ta, ôm ta vào lòng, giọng nói ôn hòa trang trọng: “Chiêu Chiêu của ta, từ nay về sau sẽ là thê tử duy nhất của ta.”
Nụ hôn của hắn rơi xuống khóe môi ta, mí mắt rũ xuống lướt qua chóp mũi ta, ta nghe thấy hắn thì thầm: “Kiếp này có được Chiêu Chiêu, xem ra ông trời đối đãi với ta không tệ.”
CHÍNH VĂN HOÀN.