Chương 6

Editor: Team Tứ Phương 2.

Cho rằng Lạc Đường chỉ thuận miệng nói một chút, không ngờ ngày thứ hai đi học, Vi Như Hạ vừa ra khỏi nhà liền nhìn thấy Lạc Đường dựa ở cổng nhà cô.

Sáng nay trời

đầy sương, những tia nắng ấm làm mọi người cảm thấy sảng khoái. Trong

ánh nắng mặt trời, chàng trai đứng bên ngoài mặc chiếc áo sơ

mi sạch sẽ, thẳng tắp với

chiếc cặp sách bắt chéo trên vai, trên tay thì cầm quyển truyện tranh.

Thấy Vi Như

Hạ

đi ra, Lạc

Đường nhìn cô rồi cất quyển truyện đi, cậu

đứng dậy cúi

đầu nhìn Vi Như

Hạ, nói: “Đi thôi.”

Bạn thân

đột nhiên qua

đời khiến tinh thần và

sức khỏe của Lý

Túc Hòa sa sút. Sau khi

đưa tang, Vi Tử Thiện liền đưa bà về nhà

ở ngoại thành. Sau một ngày nghỉ ngơi, Lý

Túc Hòa gọi cho Vi Như

Hạ, trong giọng nói tràn

đầy vẻ mệt mỏi cùng áy náy.

Vi Như

Hạ biết bà

nội ở giữa hòa giải giúp cô và Vi Tử Thiện lâu như vậy đoán chừng cả người cũng mệt mỏi rồi.

Vì không muốn bà nội lo lắng, Vi Như

Hạ nói rằng mọi thứ

đều ổn.

“Bây giờ con đều đi học với Lạc

Đường à?” Lý

Túc Hòa hỏi.

“Vâng ạ.” Vi Như

Hạ nói, “Dì

giúp việc trong nhà

nấu ba bữa mỗi ngày món nào cũng ngon nên con rất thích, ba con cũng rất thích.”

Nghe cô chủ

động nhắc tới Vi Tử Thiện, Lý

Túc Hòa cảm thấy nhẹ nhỏm

đi nhiều, bà nói với Vi Như

Hạ: “Vậy con cố gắng ở chung với ba thật tốt nhé, chờ

đến ngày Quốc Khánh thì về nhà

nội chơi.”

Từ tháng sáu được bà

đưa tới An Thành, hai tháng này cô vẫn luôn ở trong nhà

của bà. Chỗ

đó



một thị trấn nhỏ ở ngoại thành An Thành, vào ngày mưa tháng sáu sẽ đẹp như

tranh vẽ vậy.

Vi Như

Hạ gật

đầu

đáp ứng nói: “Dạ.”

Cô vừa cúp

điện thoại xong thì thầy giáo dạy toán Lưu Nãi Văn liền vào lớp, trong tay còn cầm theo một chồng bài thi.

Nhìn thấy vậy lớp học ngay lập tức một mảnh oán than, kêu trời gọi

đất.

“Mới đi học được hai tuần mà đã phải kiểm tra rồi hả thầy!”

“Có gì để mà thi đâu, chúng ta mới học được vài trang sách thôi mà thầy”

Lưu Nãi Văn khoảng 35 tuổi, dáng người vừa lùn vừa gầy,

ông đeo mắt kính,

lưng hơi gù, diện mạo có

chút buồn cười nhưng tính tình rất hài hước.

Nghe tụi học sinh luôn miệng oán trách, Lưu Nãi Văn

đập bài thi lên bàn, lông mày nhấc lên, có

chút buồn cười nói: “Không muốn kiểm tra? Vậy thì

đại học cũng đừng thi nữa, về nhà

hết

đi, các em thừa kế gia sản còn tôi về cày ruộng

vậy.”

Nghe cả lớp cười to, Lưu Nãi Văn cầm rẻ lau bảng nói: “Được rồi, các em dọn dẹp bàn học

để bắt

đầu kiểm tra đi. Mấy

đứa cũng

đừng coi nhẹ mình, cảm thấy mình không học giỏi, chờ sau này có kết quả sẽ rõ, mấy

đứa không phải coi nhẹ mình mà

là thật sự ngốc.”

Mặc dù bầu không khí được Lưu Nãi Văn làm cho thoải mái hơn nhưng mà

đề thi lại có

chút khó. Kết thúc bài kiểm tra Hồ Ngâm Ngâm úp mặt xuống bàn nói: “Lần này xong rồi.”

Phía sau Hàn Tuấn Tùng

đang soi gương chải vuốt, nghe lời của Hồ Ngâm Ngâm, Hàn Tuấn Tùng liền chọc cô ấy: “Trước khi kiểm tra

đã

thấy cậu không xong rồi

đó

thôi.”

Cô ấy liền đứng lên đuổi theo đánh Hàn Tuấn Tùng.

Hồ Ngâm Ngâm tuy hơi lùn nhưng trắng trẻo mập mạp, còn Hàn Tuấn Tùng thì

đen gầy, cậu ta cao hơn Hồ Ngâm Ngâm nửa cái

đầu. Nhìn hai người truy

đuổi quanh phòng học khiến mọi người trong lớp có

chút buồn cười.

Vi Như

Hạ thì

cười không nổi, trong phòng học vì

mở

điều hòa nên hơi lạnh, cô nghĩ

mình chưa làm

được nửa bài thi nên hơi lo.

Bài kiểm tra được chấm rất nhanh, thứ ba liền trả lại cho các học sinh.



Dịch

Đình đại diện lớp lên nhận bài rồi mang về phát lại.

Cậu ta

đến nơi nào là

nơi

đó một trận kêu rên.

Mọi người đều nhận

được bài thi chỉ riêng

Vi Như

Hạ là

chưa có, cô ngẩng

đầu nhìn Lý

Dịch

Đình đưa bài thi cuối cùng cho Hàn Tuấn Tùng, Vi Như Hạ nhìn thấy

cậu ta rất kinh ngạc vui sướиɠ vì

mình

được 35

điểm, Lý

Dịch

Đình chỉnh lại mắt kính nói với Vi Như

Hạ một tin dữ.

“Thầy giáo gọi cậu

đến văn phòng.”

Vi Như

Hạ trong lòng trầm xuống, trái tim liền nhảy “lộp bộp”.

Bên cạnh Hồ Ngâm Ngâm cũng thay cô

đổ mồ hôi, cô ấy

để bài thi xuống quay sang hỏi Lý

Dịch

Đình: “Thầy Lưu tâm trạng có

tốt không?”



Dịch

Đình

lại đẩy mắt kính, bộ dạng cậu ta cũng trắng trẻo, khuôn mặt nhìn rất sáng sủa.

“Bình thường, thầy đang ngồi xem bài”.

Văn phòng của thầy cô được thiết kế dựa theo các khoa khác nhau, giáo viên Tiếng Anh ở khoa Tiếng Anh, giáo viên Toán thì ở khoa Toán Học, trong

đó

mỗi phòng có

bốn giáo viên.

Phòng làm việc không lớn, hai bàn nối với nhau gần cửa sổ, mỗi bàn là

một giáo viên, trên bàn có

máy tính cùng các loại giáo

án dạy học.

Trong bốn cái bàn, bàn của Lưu Nãi Văn là

lộn xộn nhất. Lúc Vi Như

Hạ

tới trong phòng cũng chỉ có

hai giáo viên. Một

người đang bận soạn bài, còn thầy Lưu Nãi Văn thì

đang xem bài. Trên bàn của ông

đặt môt chiếc ly thủy tinh, trong ly có chút kỳ tử* đang nổi trên nước.

(*Kỳ tử: Một loại nho của Trung Quốc)

Vi Như

Hạ gõ

cửa, hai người

bên trong đồng thời quay ra, cô liền nói với Lưu Nãi Văn “Thưa thầy”, giáo viên còn lại tự

động cúi

đầu. Sau

đó

thầy Lưu gọi cô

đi vào.

Vi Như

Hạ ngồi chiếc ghế trống bên cạnh bàn làm việc, vừa ngồi xuống liền nhìn thấy bài thi của mình, trên đó ghi “34 điểm” làm cho cô như

ngồi trên

đống lửa.

Điểm của cô thậm chí

còn thấp hơn cả Hàn Tuấn Tùng.

Thấy Vi Như

Hạ có

chút khẩn trương, Lưu Nãi Văn làm bộ mặt hiền lành,

đẩy bài cô

về phía trước, hỏi: “Chương trình học không theo kịp sao? Hay là

em không quen cách giảng bài của thầy?”

Cách giảng dạy của giáo viên trường An Thành là

không thể chê

được, chắc chắn vấn

đề không phải là giáo viên.

“Không phải ạ”. Vi Như

Hạ phủ nhận, sau

đó

nói với Lưu Nãi Văn: “Khi em học lớp mười là học giáo án B”.

Lưu Nãi Văn nghe Kha Văn Trăn chủ nhiệm lớp 15 nói Vi Như

Hạ là

từ phía Bắc chuyển đến, nhờ ông chiếu cố em ấy nhiều hơn. Nhưng sách giáo khoa không giống nhau, kiến thức học cũng không giống nhau, đến ông cũng không có

biện pháp, chỉ có

thể giúp Vi Như

Hạ học lại từ

đầu, rồi

đuổi theo tiến

độ học của các bạn khác sau.

“Ra là vậy.” Lưu Nãi Văn nói. Ông đưa bài thi cho Vi Như Hạ sau đó nhìn lướt qua bàn làm việc, rút quyển toán học lớp mười ra.

“Vậy trước tiên em nên ôn lại kiến thức lớp mười đã. Đây là sách giáo khoa ở đây, em đem về xem một chút, có vấn đề gì thì cứ hỏi thầy hoặc hỏi bạn khác cũng được.”

Vi Như Hạ cầm sách giáo khoa cùng bài thi trở lại lớp, lúc vừa quay lại vừa vặn thấy Lạc Đường đứng ở hành lang trước cửa sổ, bên cạnh là một nam sinh khác đang nói gì đó.

Tiết học tiếp theo là ngữ văn nhưng vì giáo viên có việc nghỉ nên cho cả lớp tự học.

Trong lòng Vi Như Hạ còn quanh quẩn lời của thầy giáo nên không dừng ở cửa lâu, cô đẩy cửa vào lớp. Lạc Đường ngước mắt nhìn cô một cái, nói chuyện với người kia xong cũng quay vào lớp học.

Cậu vừa vào Hàn Tuấn Tùng liền nhìn qua hỏi: “Hứa Lăng Châu dẫn người tới à?”

Bữa trước Lạc Đường một mình đánh với Hứa Lăng Châu, đánh cậu ta đến chút nữa không ai nhận ra. Cậu ta biết một mình không đánh lại được Lạc Đường nên không biết gọi ở chỗ nào hơn hai mươi người hẹn bọn họ ở quán cà phê gần cổng trường.

Kiểu đánh nhau hội đồng này sẽ khiến nhiệt huyết tuổi trẻ dâng trào, rục rịch.

Đương nhiên Hàn Tuấn Tùng cũng không kìm nén được, Lạc Đường thì bình tĩnh hơn nhiều, cậu mở truyện tranh tiếp tục đọc, thờ ơ đáp lại Hàn Tuấn Tùng đang lải nhải về kế hoạch tác chiến, còn có cuộc nói chuyện của hai nữ sinh phía trước cậu.

“Sách giáo khoa không giống nhau? Haiz, toán học đối với mình quá khó, mình không giúp được rồi.” Hồ Ngâm Ngâm sầu não nói.

Vi Như Hạ càng đau đầu hơn Hồ Ngâm Ngâm, nhưng cô không vì khó mà lui, liền lấy sách giáo khoa ra xem. Tuy rằng chia ra hai loại A, B nhưng phần quan trọng mà ở hai trường dạy vẫn có điểm tương đồng.

Thấy Vi Như Hạ vẻ mặt bình tĩnh nhìn sách nhưng lúc lâu vẫn chưa lật trang, Hồ Ngâm Ngâm thò lại gần hỏi: “Cậu xem hiểu à?”

Cô nhìn chằm chằm vào những con số trong sách trả lời thành thật: “Không hiểu lắm.”

Hồ Ngâm Ngâm: “………”

Hồ Ngâm Ngâm tính tình hấp tấp, thấy Vi Như Hạ có khó khăn liền dùng hết sức lực để hỗ trợ. Cô nhìn đến vị trí cửa sổ thấy Lý Dịch Đình đang đẩy mắt kính, ngay lập tức nảy ra ý tưởng.

“À, mình nhớ lớp chúng ta sắp đổi lại vị trí chỗ ngồi. Cậu có muốn nói với cô chủ nhiệm xin đến gần cửa sổ ngồi cùng bàn với Lý Dịch Đình không”

Lý Dịch Đình là học sinh giỏi, trước đó từng học lớp Olympic nhưng sau này cảm thấy thích học môn khác, cho nên từ lớp Olympic chuyển về lớp 15.

Hồ Ngâm Ngâm vừa dứt lời, thiếu niên phía sau đang lật trang liền dừng động tác.

Vi Như Hạ cảm thấy phương án của Hồ Ngâm Ngâm đưa ra rất khả quan, nhưng hôm nay chưa chuyển vị trí, mà cô thì phải xem sách này trước. Vốn dĩ cô học toán cũng bình thường, một đề làm trong sách có ba bước chứng minh, cô phải xem một lúc mới hiểu.

Nhưng hiểu rõ đã tốt, quan trọng là có chỗ cô đọc không hiểu.

Hơn nửa thời gian tự học đã qua, Vi Như Hạ ngẩng đầu lên, trong đầu là một mớ hỗn độn. Bạn học xung quanh bao gồm cả Hồ Ngâm Ngâm đều hỏi qua rồi nhưng so với không hỏi cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Vi Như Hạ cầm sách giáo khoa bắt đầu đi hỏi những bạn học ở xa hơn chút, do lớp tự học nên phải im lặng, cô nhỏ giọng hỏi xong chung quanh, cuối cùng chỉ còn lại một người.

Khoảng cách hai người không quá xa, Vi Như Hạ vừa muốn đi hỏi, cửa phía sau đột nhiên bị ai đó mở ra. Bên ngoài là nam sinh vừa cùng nói chuyện với Lạc Đường ở hành lang, phía sau cậu ta còn có vài người, thanh thế không nhỏ.

Người nọ mở cửa, trong phòng phân nửa người quay đầu nhìn, thấy một đám người rồi lại quay qua nhìn Lạc Đường một cái, tập mãi thành thói quen nên quay đầu học tiếp.

“Lạc ca.” Nam sinh kêu Lạc Đường một tiếng.

Lạc Đường để quyển truyện xuống, nhìn lên Vi Như Hạ sắp quay đầu đi, con mắt cậu đen nhánh không cảm xúc.

“Tại sao không hỏi tôi?”

Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể khiến đám người ở phía sau nghe được.

Vi Như Hạ xoay người lại, nhìn Lạc Đường nghi hoặc nói: “Không phải cậu muốn đi đánh nhau sao?”

Chiếc ghế cọ xát trên mặt đất tạo ra âm thanh rất khó chịu, Lạc Đường đứng dậy đi đến bên cạnh Vi Như Hạ.

Dáng người cậu rất cao nhưng vì để cho Vi Như Hạ có thể nghe được cậu nói, Lạc Đường vịn tay vào phía sau lưng ghế của Vi Như Hạ, tay khác thì cầm lấy sách giáo khoa của cô.

Trên sách giáo khoa khớp xương ngón tay rõ ràng dừng một lát, mi mắt Lạc Đường hơi rũ xuống, nhìn vào đôi mắt nâu của Vi Như Hạ nói.

“Nói xong rồi đánh. Nói đi đề nào không hiểu?”