Editor: Team Tứ Phương 2.Một tháng sau khi kết thúc kì thi tháng sẽ tiến hành thi giữa kì, Vi Như Hạ tiến bộ rất nhanh, từ top 30 vươn lên top 16. Thành tích của cô tiến bộ vượt bậc, không thể thiếu sự trợ giúp của Lạc Đường. Mà Lạc Đường giúp đỡ cô nhiều như vậy, thành tích cũng không vì vậy mà đi xuống, cậu lọt vào top 3 của lớp, hơn nữa chuyện vô cùng kịch tính là mỗi lần công bố bảng thành tích cậu đều đứng trên Lý Dịch Đình một bậc.
Vào giữa tháng 4, Vi Như Hạ dọn đến nhà của Lạc Đường. Thói quen ăn uống của cô vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được với đồ ăn của An Thành, cho nên vẫn phải nhờ dì Lý chiếu cố ngày 3 bữa cơm, sau khi ăn cơm xong, cô mới có thể đến nhà Lạc Đường, cùng làm bài tập.
Sắp bước vào tháng 6, thời tiết càng lúc càng nóng, Vi Như Hạ làm xong bài tập, cầm quyển sách giáo khoa đứng tựa vào cửa sổ phòng Lạc Đường. Bên cửa sổ được trải một tấm thảm sạch, phía bên trên là điều hòa, hơi mát tản ra khiến Vi Như Hạ cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Trên tay cô cầm quyển sách vật lý, cô đang làm bài tập mà Lạc Đường vừa giảng qua khi nãy, sau khi theo kịp kiến thức toán học, môn vật lý lại thành môn yếu kém của cô. Vượt lên top 16, thành tích không phải dễ dàng đạt được, mỗi ngày cô đều học đến đau đầu nhức óc.
Khi cô đang tập trung tính toán, trên mặt bỗng nhiên mát lạnh, khiến cô khẽ run rẩy, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trên tay Lạc Đường cầm một que kem, bên cạnh còn có A Mang.
Cảm giác lành lạnh trên mặt vẫn chưa tiêu tan, Vi Như Hạ cười đem sách đặt trên đùi, lấy mu bàn tay xoa mặt một chút, sau đó chìa tay lấy que kem, xé lớp vỏ, cắn một miếng, cảm giác mát lạnh ở đầu lưỡi tan ra, toàn thân Vi Như Hạ như được thư giãn sảng khoái.
Sau khi đưa kem cho cô, Lạc Đường cầm quyển truyện tranh ngồi kế bên cửa sổ, hai người một trái một phải ngổi tựa vào bên cửa, sau khi A Mang theo chân Lạc Đường vào phòng, giờ cũng đang ngồi chồm hổm bên cạnh.
Khi cô đang vắt óc suy nghĩ về bài tập, Lạc Đường xem truyện tranh đã trở thành chuyện rất bình thường, đầu óc thông minh như vậy khiến Vi Như Hạ ngưỡng mộ vô cùng, cô cắn một miếng kem, nhìn Lạc Đường hỏi: “Sao cậu lại không ăn?”
Chàng trai mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và chiếc quần sooc màu đen, ngồi tựa vào cửa sổ, khi nghe thấy lời của Vi Như Hạ, chàng trai tiếp tục lật một tờ truyện tranh, đầu cũng không ngẩng lên nói: “Tớ không thích ăn.”
Khẩu vị của Lạc Đường thích ngọt, bình thường cũng ăn đồ ăn vị ngọt, nhưng cậu ấy dường như không thích ăn đồ lạnh, sau khi cô đến nhà cậu, mỗi lần cậu đều lấy kem cho cô, bản thân thì lại không ăn.
Khí lạnh từ đỉnh đầu thổi thẳng xuống, làn gió lạnh quét qua cổ, khô ráo mát mẻ. Đầu lưỡi vẫn còn mang theo vị ngọt, cô nghiêng đầu nhìn Lạc Đường, vừa ăn kem vừa nói: “Cậu không thích ăn vậy sao còn mua?”
Vì câu nói này, Lạc Đường nghiêng đầu qua, cô gái bên cạnh mặc một chiếc áo 3 lỗ và quần sooc ngắn, xương quai xanh thẳng và tinh xảo, nối liền chiếc cổ thon dài mảnh mai, khóe mắt cô cong cong, trong con ngươi màu nâu nhạt đem theo chút trêu chọc.
Lạc Đường đem quyển truyện gấp lại, môi khẽ mím, rũ mắt nhìn cô, trầm giọng nói: “Cậu không ăn thì đưa đây.”
Vừa nói xong, Lạc Đường đưa tay ra lấy cây kem trong tay Vi Như Hạ, Vi Như Hạ liền đem cây kem giơ cao hơn, vừa cười vừa nói: “Tớ thích ăn, tớ là hỏi cậu không thích ăn vì sao còn mua…”
Vi Như Hạ thân cao 1m72, so với Lạc Đường cao 1m85 mà nói, có giơ que kem lên cao cũng không chiếm được một chút ưu thế nào, sau đó cô liền thay đổi sách lược. Cô lùi người về phía sau, đem cây kem giơ lệch ra xa, nhưng cô không kiểm soát được lực và góc độ, khi Lạc Đường với gần đến tay của cô, cơ thể đột nhiên mất đi thăng bằng, Vi Như Hạ ngã trên tấm thảm.
Lạc Đường ở phía trước, sợ đè nặng cô, khuỷu tay chống ở 2 bên người cô, động tác lấy kem ở trong tay cô cũng dừng lại.
Bầu không khí có chút gì đó không giống nhau. Lạc Đường cúi đầu nhìn Vi Như Hạ, hai cánh tay cậu thẳng tắp, khoảng cách giữa hai người không tính là gần, nhưng trong không khí lạnh lẽo, hô hấp của hai người từ ấm áp trở nên nóng hơn, đan xen một chỗ, tai cậu cũng đỏ lên.
Chàng trai có ánh mắt sâu như biển, Vi Như Hạ nhìn đến khuôn mặt trắng trẻo, thư sinh, nhịp tim bắt đầu gia tốc, cô quay mặt sang một bên, nhìn về phía A Mang đang ngồi bên cạnh nói: “A Mang, cậu ấy trêu chọc chị.”
A Mang nghe cũng không hiểu lời nói của cô, sau khi nghe Vi Như Hạ gọi, nó đứng dậy đi đến trước mặt Vi Như Hạ, cúi đầu ăn que kem trên tay cô.
Vi Như Hạ: “…”
Giương mắt nhìn A Mang đem cây kem ăn hết, Lạc Đường đứng dậy, kéo Vi Như Hạ lên, khóe mắt nhẹ nhàng nhíu lại, nói: “Tớ đi lấy cho cậu que kem khác.”
Ngẩng đầu nhìn Lạc Đường, Vi Như Hạ liếʍ liếʍ môi, cười tít mắt nói: “Được.”
Thời gian Lạc Đường đi lấy kem khá lâu, Vi Như Hạ đã đem bài tập vật lý làm xong. Dương Thư Nhữ gõ cửa bước vào, Vi Như Hạ nhìn thấy Dương Thư Nhữ, cười chào một tiếng: “Dì Dương.”
Dương Thư Nhữ cười lên thành tiếng nhìn cô đang học bài, liền nói: “Dì Thái của con tới tìm.”
Dì Thái là nói tới trợ lý của ba nàng Thái Hân
Bội, Vi Như Hạ vừa nghe, liền lên tiếng trả lời “vâng”, liền từ trên mặt thảm đứng dậy đi ra ngoài, khi vừa đi đến cửa, Vi Như Hạ hỏi Dương Thư Nhữ: “Lạc Đường đâu ạ?”
Nói là đi lấy kem, tại sao lại lâu như vậy.
“Nó nói là nóng, đi tắm rồi.” Dương Thư Nhữ nói xong, đẩy cửa vào phòng Lạc Đường thử xem nhiệt độ, lẩm bẩm nói: “Trong phòng cũng rất mát mẻ mà.”
Hiện tại cũng sắp tới giờ cơm chiều, dì Dương sẽ nói cho cậu biết là cô đã trở về nhà, Vi Như Hạ liền không quản nữa. Vi Như Hạ vừa nhìn thấy Thái Hân Bội đang ngồi ở phòng khách đợi cô, liền cười gọi một tiếng “Dì Thái”, sau đó hai người cùng về nhà.
Lưu diễn “Gió Cát” đã bắt đầu diễn từ ngày 15 tháng 4 tới nay vẫn chưa kết thúc, vẫn đang biểu diễn tại các thành phố lớn. Vi Tử Thiện có trở lại 1 lần, vẻ phong trần mệt mỏi, nhìn qua rất cực kỳ mệt nhọc.
Vi Như Hạ có chút lo lắng cho sức khỏe của Vi Tử Thiện, nhưng mỗi lần cùng ông gọi video nhìn ông tâm trạng đều rất tốt. Vi Tử Thiện rất thích kịch nói, cũng rất thích làm diễn viên kịch nói, làm chuyện bản thân thực sự thích, tuy rằng mệt nhưng cũng rất vui vẻ.
Thái Hân Bội là xin nghỉ phép trở về, con của cô năm nay thi đại học, thời gian đếm ngược cũng chỉ còn 10 ngày nữa, ngày quan trọng như vậy, cô muốn trở về đi cùng con.
Cô có thể trở về một chuyến, Vi Tử Thiện liền nhờ cô đến thăm Vi Như Hạ, cho nên khi vừa xuống máy bay cô lập tức qua đây.
Về đến nhà, Vi Như Hạ rót mời Thái Hân Bội một cốc hoa quả ép, Thái Hân Bội uống một ngụm cho tan đi cái khô nóng, sau đó hỏi thăm tình hình ở nhà của Vi Như Hạ.
Cô ở nhà, có dì giúp việc đúng giờ đến nấu cơm cho cô, quét dọn vệ sinh trong nhà và hoa cỏ trong vườn đều có người đến dọn dẹp, chăm sóc. Cô bây giờ chủ yếu ở nhà Lạc Đường, ngoài việc không có ba ở bên, mọi chuyện khác vẫn rất tốt.
Thái Hân Bội nghe Vi Như Hạ nói xong, cười nói: “Những ngày diễn ra cuộc thi đại học các cháu được nghỉ phải không? Những ngày đó có thể đi thăm ba cháu, cô giúp cháu đặt vé máy bay.”
“Không được nghỉ đâu ạ.” Vi Như Hạ ngồi bên cạnh Thái Hân Bội, nói: “Hai ngày đó bọn cháu có sắp xếp đi tham quan viện bảo tàng và viện khoa học kỹ thuật.”
“Ồ, thế à, vậy không có cách nào đi được rồi.” Thái Hân Bội nói xong, lại hỏi thêm: “Khi nào các cháu nghỉ hè?”
“Ngày 19 tháng 7, nghỉ hè hơi muộn, nhưng thời gian nghỉ dài.” Vi Như Hạ nói xong, suy nghĩ một lát còn nói thêm “Cháu nghĩ muộn một chút…”
“Nghỉ sớm một chút rồi đi nhé, ba cháu rất nhớ cháu. Mỗi ngày biểu diễn mệt như vậy, nhưng đều không quên gọi điện thoại cho cháu. Trước đây quả thật không nhìn ra, còn là nô dịch của con gái.” Thái Hân Bội nói đến đây, trong mắt chợt xuất hiện một tia do dự, cuối cùng, cô chỉ nói 1 câu: “Ông ấy rất thương cháu. Thật đó, cố gắng đối tốt với ông ấy.”
Thái Hân Bội nói xong, mới nhận thấy vừa rồi Vi Như Hạ chưa nói hết câu, cô nâng mắt nhìn đứa trẻ trước mặt, hỏi: “Vừa nãy cháu muốn nói gì?”
“À, không có gì.” Vi Như Hạ trở lại trạng thái bình thường, cô nhìn Thái Hân Bội cười nói: “Cháu cũng rất nhớ ông ấy.”
Từ khi Lý Túc Hòa qua đời, tinh thần của Vi Tử Thiện không bằng trước kia, cũng may có cô con gái này hỗ trợ. Nhìn thấy quan hệ giữa hai cha con họ ngày một tốt hơn, trong lòng cô cũng rất vui, đem cốc nước hoa quả uống hết, Thái Hân Bội đứng lên nói: “Được rồi, nếu không có gì thì cô về trước, cô cũng phải về thăm con trai cô.”
Đợi đến 7h tối, vẫn chưa thấy Vi Như Hạ qua, Lạc Đường dắt theo A Mang ra ngoài, nhìn thấy Vi Như Hạ đang ở trong vườn tưới cây. Sau khi A Mang nhìn thấy cô, liền sủa 2 tiếng, Vi Như Hạ ngẩng đầu, nhìn Lạc Đường đang ở phía sau cười, dùng chân bước lên những cây nhỏ bên cạnh.
Lạc Đường dắt theo A Mang đến trước sân nhà cô, nhìn những mầm cây non, hỏi: “Cây gì thế?”
“Cây lê.” Vi Như Hạ đem dụng cụ xếp sang một bên, mở vòi nước, rửa những chỗ lấm tấm bùn trên tay và trên chân cô.