Editor: Team Tứ Phương 2Khi Lạc Đường vừa lên đường chạy, sự chú ý của tất cả mọi người đều chuyển từ điểm cuối chạy nước rút về phía đường chạy.
Khi cậu kéo Vi Như Hạ lên, ánh mắt của các bạn học đầy nghi hoặc; khi cậu túm lấy cổ áo của Vi Như Hạ, các bạn học dần dần trở lên kinh ngạc; lúc Lạc Đường đem Vi Như Hạ bế lên, toàn trường đều đồng thanh kêu lên một tiếng: “Oa”
Lần này, chẳng những những bạn học cùng lớp, đến cả những người đang ở điểm đích cũng nhìn theo.
Sau khi Vi Như Hạ bị ôm lên, cô nâng mắt nhìn thoáng qua vạch đích, Trần Nghiên Minh một tay chống lưng, lấy một chai nước khoáng để uống, cô quay đầu nhìn về phía này, sau khi uống nước xong cười châm biếm, xoay người qua đưa nước cho cô là Lý Nhã Văn cười nói câu gì đó.
Lý Nhã Văn cũng nhìn qua bên này, sắc mặt của cô không tốt như Trần Nghiên Minh, cô ta nhìn cô và Lạc Đường, mày cau lại thật chặt.
Vi Như Hạ chỉ trầy xước ở mắt cá chân, gân cốt không có gì đáng ngại, cũng chưa đến mức phải ẵm như công chúa. Cô vừa tăng tốc chạy hết 100 mét, khuôn mặt đỏ hồng, ngước mắt lên nhìn thoáng qua người vừa bế cô lên.
Khoảng cách cậu ấy chạy qua đây cũng không gần, hai gò má có chút đỏ, nhưng hơi thở rất ổn định, nhìn từ dưới lên trên, ngũ quan của người thiếu niên vẫn như cũ. Chiếc cằm xinh đẹp, đôi môi mỏng khép hờ, mi tâm khẽ nhăn, dưới đôi mi dày như lông vũ lộ ra đôi mắt đen láy trong suốt sáng như nước.
Nhận ra ánh mắt của cô, Lạc Đường hạ tầm mắt xuống, đôi mắt càng trở nên đẹp hơn.
“Có thể tự đi được không?”
“Cậu ôm tớ.” Vi Như Hạ nhớ lại vẻ mặt của Lý Nhã Văn, nhàn nhạt trả lời một câu.
Lạc Đường ôm Vi Như Hạ đến phòng y tế, bây giờ là đại hội thể dục thể thao, phòng y tế cũng không có người. Lạc Đường bước vào cửa, bác sĩ là một người phụ nữ đã ngoài năm mươi tuổi, nhìn thấy máu chảy đầm đìa trên mắt cá chân của Vi Như Hạ, khẽ than một tiếng nhíu mày, nói: “Nhanh đặt xuống để cô khử trùng vết thương.”
Kéo rèm ra, Lạc đường đem Vi Như Hạ đặt lên trên giường bệnh, trong lúc cô giáo đi lấy thuốc, Vi Như Hạ cúi đầu kiểm tra vết thương, bị cọ sát với đường chạy cũng không mạnh lắm.
“Có ân oán với cô ta?” Lạc Đường kéo ghế ngồi xuống, ghế rất nhỏ, dáng người cao và thon dài của cậu trải dài trên ghế, tay và chân đều dài, đặc biệt đẹp mắt.
Lần này Trần Nghiên Minh va vào cô là muốn giúp Lý Nhã Văn, Lý Nhã Văn và cô có ân oán, chủ yếu là do mối quan hệ của cô và Lạc Đường.
“Ân oán” lạ lùng, phức tạp như vậy, chính cô cũng phải suy nghĩ rất lâu, Lạc Đường đương nhiên nhìn không ra. Lý Nhã Văn thích Lạc Đường cũng không viết thư bày tỏ tình cảm. Cô ta luôn xem bản thân là hoa hậu giảng đường, nhưng Lạc Đường lại coi cô ta như nữ sinh bình thường. Toàn trường người thầm mến Lạc Đường nhiều như vậy. Cậu ấy làm sao lại đặc biệt quan tâm một mình Lý Nhã Văn.
Đến bây giờ, cậu cũng chỉ cho rằng Trần Nghiên Minh làm như vậy là vì bản thân cô ta và Vi Như Hạ có ân oán.
“Cứ coi là như thế đi.” Vi Như Hạ chỉ trả lời mơ hồ.
“Hạ Hạ!” Hồ Ngâm Ngâm đẩy cánh cửa phòng y tế bước vào, mang theo cồn sát trùng và bông khiến cho cán bộ y tế tại đây ai nấy đều giật mình.
“Cô giáo xin lỗi, xin lỗi” Hồ Ngâm Ngâm vội vàng xin lỗi, sau đó chạy đến.
Sau khi chạy vào vừa muốn nói chuyện, trông thấy Lạc Đường, lời muốn nói cũng nuốt trở lại.
Hàn Tuấn Tùng theo ngay phía sau, hắn xem qua vết thương của Vi Như Hạ nói: “Người đẹp, không sao chứ?”
Vi Như Hạ trả lời: “Không sao, chỉ là trầy xước ngoài da.”
Nghe nói cô không sao, Hồ Ngâm Ngâm thở phào nhẹ nhõm, Hàn Tuấn Tùng nhìn Lạc Đường nói: “Lão đại qua đây chút, có chuyện muốn nói tiếp với anh.”
Cán bộ y tế bắt đầu giúp Vi Như Hạ xử lý vết thương, sau khi Lạc Đường nhìn qua không có vấn đề gì, mới đứng lên đi ra ngoài.
Cậu ấy vừa đi, Hồ Ngâm Ngâm liền nhanh chóng ngồi lên chiếc ghế Lạc Đường vừa ngồi, Lạc Đường và cô ngồi đem lại cảm giác hoàn toàn không giống nhau. Lạc Đường ngồi giống như một con bọ ngựa lớn, mà cô ngồi lại giống như người tuyết béo.
“Tớ thấy Trần Nghiên Minh cố ý.” Hồ Ngâm Ngâm lòng đầy căm phẫn.
Vài người rất có bản lĩnh nói chuyện phiếm, cô y tế sau khi sát trùng xong, dặn dò Vi Như Hạ vài câu rồi đi ra ngoài. Cô vừa đi khỏi, Hồ Ngâm Ngâm tiến đến bên cạnh Vi Như Hạ, dùng ngữ khí kiên định nhỏ giọng hỏi: “Trần Nghiên Minh khiến cậu bị thương, cậu chuẩn bị phục thù như thế nào?”
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Hồ Ngâm Ngâm, Vi Như Hạ cười, nhìn vết thương trên mắt cá chân giọng điệu thoải mái nói: “Không tính là trả thù, tớ xử lý mọi việc sẽ không kích động như vậy.”
Khóe miệng Hàn Tuấn Tùng khẽ giật giật, giống như đang nghe được một câu chuyện cười.
“Lần trước cầm gậy ném thằng xấu xa đó không phải cậu sao?”
Vi Như Hạ có chút khó xử, liền giải thích: “Đấy là trường hợp đặc biệt.”
Hồ Ngâm Ngâm được đối xử như “Trường hợp đặc biệt”, càng lúc càng cảm thấy Vi Như Hạ đối tốt với mình, cô ôm lấy cánh tay của Vi Như Hạ, làm nũng nói: “Hạ Hạ, cậu đối với mình quá tốt, mình muốn gả cho cậu.”
Hàn Tuấn Tùng: “…”
Vương Dã đứng tựa vào cửa sổ bên hành lang của phòng y tế, nâng mắt lên nhìn thần sắc bình tĩnh của thiếu niên trước mặt, vận động viên bóng rổ muốn đánh bóng tốt, ngoài thân hình thiên phú và kĩ thuật ra, còn cần có tố chất tâm lý mạnh mẽ. Học sinh trong đội bóng rổ của ông đều có hai tố chất trên, nhưng bao gồm cả ba tố chất, chỉ có người đứng trước mặt.
Ông nhìn Lạc Đường nói: “Cô gái kia nếu bị đội điền kinh ghi lỗi, đại hội thể dục thể thao cấp tỉnh sẽ không thể tham gia. Đều là học sinh cùng trường, không đến mức như vậy chứ.”
Vừa rồi Lạc Đường mới đồng ý tham gia cuộc thi đấu bóng rổ lần này, nhưng điều kiện là Vương Dã phải liên hệ với huấn luyện viên đội điền kinh có hình thức xử phạt với Trần Nghiên Minh. Các vận động viên, quả thực không vừa mắt với hành động chơi xấu này, nhưng chỉ hội thể dục thể thao của trường, chuyện nhỏ nhặt như vậy, cũng không muốn làm cho nghiêm trọng.
Lạc Đường yên lặng nhìn Vương Dã, cũng không trả lời. Vương Dã bị hắn nhìn tới mức có chút không tự nhiên, sau khi đứng thẳng dậy nói: “Như vậy có khả năng sẽ ảnh hưởng tới tương lai của nữ sinh kia.”
“Vậy khi cô ta cố tình đẩy người sao không tự suy nghĩ qua tương lai của mình.” Lạc Đường nhàn nhạt nói: “ Em cũng chỉ là người ngoài, tại sao phải nghĩ thay cô ta.”
Vương Dã nhìn Lạc Đường, một lúc lâu sau mới cười, nói: “Được, quyết định như vậy đi, tôi đi tìm huấn luyện Lý nói chuyện này, thứ 7, chủ nhật cậu đến trường tập luyện.”
Câu nói cuối cùng của Lạc Đường khiến ông hiểu ra, nữ sinh kia quả thật có sai và cần phải chịu trách nhiệm về hành động đó. Bản thân em ấy không tự suy nghĩ cho mình, ông vội lo cái gì.
Sau khi xong phần thi chạy tiếp sức, các hạng mục thi trong buổi sáng sẽ kết thúc. Buổi chiều diễn ra lễ bế mạc đại hội thể thao. Những bạn học ra bên ngoài chơi cũng từ từ quay lại trường. Vừa ăn cơm trưa xong, dọc hành lang học sinh nhao nhao ầm ĩ.
So với cả lớp ban thường
ở tầng dưới, tầng trên các lớp ban nghệ thuật càng huyên náo hơn nhiều.
Sau khi ăn cơm trưa cùng Hồ Ngâm Ngâm xong, Vi Như Hạ đến trước cửa lớp ban nghệ thuật. Học sinh lớp nghệ thuật trong thời gian diễn ra hội thể dục thể thao đều không mặc đồng phục. Bên này Vi Như Hạ một thân đồng phục xuất hiện có phần hơi bất ngờ, nhưng cô không cảm thấy có chút ngượng ngùng nào, kéo lấy một nữ sinh hỏi: “Lý Nhã Văn và Trần Nghiên Minh đang ở đâu?”
Lý Nhã Văn và Trần Nghiên Minh đang ngồi trong phòng học nói chuyện. Bọn họ là bạn cùng bạn, ngồi ở vị trí gần cửa sổ. Nghe thấy có người tìm họ, hai người cùng nhìn về phía cửa.
Lúc này trước cửa, một nữ sinh dáng người cao cao đang tiến thẳng vào, khi hai người bọn họ vẫn chưa phản ứng kịp, Vi Như Hạ một tay kéo
chiếc bàn bên cạnh qua, đem hai người họ chặn ở giữa.
Âm thanh kéo bàn ken két vang lên rất to và chói tai, bên ngoài các bạn học vốn đã bị dáng vẻ tiến thẳng vào trong lớp học của Vi Như Hạ làm cho kinh ngạc, khi nghe thấy động tĩnh bên trong, lập tức chạy vào xem náo nhiệt.
Vi Như Hạ đặt hai tay trên bàn, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Lý Nhã Văn và Trần Nghiên Minh. Lý Nhã Văn rõ ràng bị hù dọa, Trần Nghiên Minh vừa mới bị huấn luyện viên điền kinh khiển trách, tâm tình không tốt. Nhìn thấy Vi Như Hạ ngay lập tức muốn trút giận lên người cô.
Thể lực của nữ sinh học thể thao vốn làm người khác phải kinh ngạc, đánh nhau với nam sinh có thể cũng chịu thiệt một chút, nhưng đánh nhau với nữ sinh thì còn dư sức. Cô ta mắng một tiếng “Nữ nhân thối tha”, rồi vung một cái tát về phía Vi Như Hạ.
Nhưng cái tát của cô ta không đánh trúng mặt Vi Như Hạ, Vi Như Hạ nâng mắt nhìn, vung tay bắt lấy cổ tay cô ta, sau đó mượn lực đẩy cô ta sang một bên, Trần Nghiên Minh không giữ được thăng bằng, nháy mắt liền ngã trên đất.
Vi Như Hạ mặt không đổi sắc nhìn cô ta đang ngã nhào trên đất, khi Lý Nhã Văn đưa tay ra định đỡ Trần Nghiên Minh, cô kéo cánh tay cô ta khiến cô ta phải ngẩng đầu lên nhìn cô. Cô thần sắc bình tĩnh, ngữ khí nhàn nhạt, nhìn người trước mắt bị dọa có chút phát run nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ tao nhã, cô nói: “Cậu thích Lạc Đường tôi có thể giúp cậu gửi thư tình, nhưng nếu còn giở trò sau lưng, lần sau tôi sẽ không khách khí như vậy đâu.”
Chuyện của 3 nữ sinh, được giải quyết dưới cái nhìn chăm chú của các bạn học trong lớp.
Lý Nhã Văn là hoa khôi học đường, bình thường luôn ra vẻ lên mặt, thích Lạc Đường lâu như vậy cũng không tỏ tình, vì cô cảm thấy bản thân và những nữ sinh bình thường khác không giống nhau.
Hôm nay tâm tư trong lòng đều bị Vi Như Hạ nói ra trước mặt, còn bị cô ta xem thường giống như những nữ sinh bình thường khác đi bám lấy Lạc Đường, khuôn mặt Lý Nhã Văn trong nháy mắt liền trở nên khó coi.
“Ai thích chứ?” Lý Nhã Văn nghiến răng cứng miệng, trong mắt cô ta lửa giận bừng bừng.
Vi Như Hạ nghe được câu chất vấn đó, biểu tình cũng không có thay đổi lớn, cô cúi đầu, ánh mắt nhìn thẳng Lý Nhã Văn, con ngươi màu nâu nhạt thanh thuần trong suốt.
“Vậy sao cậu lại nhằm vào tôi? Cậu thích tôi à?” Vi Như Hạ hỏi.
Khi hiệu trưởng phát biểu xong, đại hội thể dục thể thao chính thức kết thúc tốt đẹp. Bây giờ đã là 5h chiều, sau khi về lớp tham gia họp lớp xong, có thể tan học.
Mọi người nóng lòng muốn về nhà, lại muốn nghe thầy cô chủ nhiệm tổng kết thành tích của lớp trong lần đại hội thể dục thể thao lần này, toàn bộ hội trường là một mảng hỗn loạn, thỉnh thoảng có tiếng thảo luận thoáng qua pha lẫn những chuyện bát quái.
“Ngọa Tào, tụi mày đã nghe gì chưa? Thanh mai trúc mã của Lạc Đường tìm đến lớp nghệ thuật chỉnh Lý Nhã Văn một trận.”
“Thật hay giả thế? Ngọa Tào, vậy Lạc Đường đứng về phía ai?”
“Khẳng định là đứng về phía thanh mai trúc mã rồi. Hóa ra Lạc Đường người ta đối với hoa khôi học đường cơ bản chẳng có ý gì, là Lý Nhã Văn thầm thương trộm nhớ, nhưng lại ngại ngùng không dám thổ lộ.”
“Lạc Đường không thích Lý Nhã Văn? Tôi cứ cho rằng toàn bộ nam sinh trường nhất trung này đều thích Lý Nhã Văn cơ. Vậy cậu ta thích ai? Là cô bạn thanh mai trúc mã sao? Cô ấy thật xinh đẹp.”
“Nhưng mà hai người họ hình như không phải một đôi, không có cảm giác giống đang yêu nhau.”
Nhóm người nói chuyện bát quái đang ngồi phía trên khán đài, đoàn người đông đúc, có lẽ không nhìn thấy đối diện ngay phía dưới bọn họ là hai nhân vật mà họ đang bàn tán.
Vi Như Hạ đi phía trước, Lạc Đường theo phía sau lưng cô, chỗ cậu đứng, bạn học xung quanh đều không dám đến quá gần, như vậy cũng tránh có người va vào vết thương trên mắt cá chân của Vi Như Hạ.
Vết thương của cô đã được xử lý, trên mắt cá chân nhỏ nhắn dính miếng băng gạc màu trắng, giống như được tô điểm thêm một đóa hoa sơn trà.
Vi Như Hạ sờ sờ trán nói với Lạc Đường: “Thật ra không có đánh nhau, chỉ là xử lý một chút ân oán cá nhân.”
Thu hồi tầm mắt, Lạc Đường cúi đầu nhìn Vi Như Hạ, nữ sinh dáng người cao cao, nhưng so với cậu vẫn thấp hơn một chút. Khi cô nói chuyện không quay đầu lại, Lạc Đường chỉ nhìn thấy đuôi tóc màu nâu lạnh của cô, phía sau đuôi tóc kia là một cái gáy trắng nõn thon dài.
Yết hầu khẽ động, Lạc Đường trầm giọng hỏi: “Là do tớ?”
Sự tình đã giải quyết xong, Vi Như Hạ cũng không muốn kéo Lạc Đường vào, chỉ cười, quay đầu nhìn Lạc Đường nói: “Không phải, cô ta thích tớ.”
Trên mặt cô nụ cười trong sáng thanh sảng, đôi mắt màu nâu nhạt cong cong giống vầng trăng non lưỡi liềm. Khiến cho nụ cười của cô trở nên vô cùng cuốn hút.
Hóa ra là tình địch của cậu.
Lớp 15 cao nhị lần đại hội thể thao này thành tích bình thường, sau khi Kha Văn Trăn ngắn gọn tổng kết một câu: “Học tập tốt là được”, liền cho lớp giải tán.
Hôm nay thứ 6, tàu điện ngầm người người chen chúc nhau, mặc dù như vậy, Lạc Đường vẫn gắng sức chừa ra một khoảng trống nhỏ cho Vi Như Hạ, cô quay lưng dựa vào tàu điện ngầm, nhìn phía sau lưng Lạc Đường đoàn người đông nghịt, liền đưa tay bắt lấy cánh tay Lạc Đường kéo về phía bên cạnh. Hai người vừa sát lại gần, Lạc Đường cúi đầu nhìn cô, thoáng chốc hơi thở của cậu bao phủ lấy cô.
Vi Như Hạ ngẩng đầu cười nhìn cậu, hỏi: “Hôm nay huấn luyện viên bóng rổ tìm cậu làm gì?”
Khoảng cách hai người quá gần, khiến Lạc Đường cong khuỷu tay lên, cánh tay của cậu đặt trên đỉnh đầu của Vi Như Hạ, không khí lạnh lẽo của tàu điện ngầm khiến trái tim khô nóng của cậu hạ nhiệt một chút.
“Muốn tớ tham gia thi đấu bóng rổ.”
Lạc Đường thường xuyên đánh bóng rổ ở sân vận động, huấn luyện viên chắc cũng nhìn thấy Lạc Đường đánh bóng rổ lợi hại nên mới tìm đến cậu. Nói đến đây, Vi Như Hạ thực ra vẫn chưa chính thức xem Lạc Đường đánh bóng rổ.
Vi Như Hạ hỏi: “Vậy cũng tốt, cậu có tham gia không?”
Hai người đối diện tầm mắt, đôi mắt cậu trong trẻo, đôi mi dày khẽ run, nhàn nhạt nói một câu: “Không đi, thi đấu cần phải đi Mộc Thành hai ngày, cần phải có người đi theo chăm sóc, mẹ tớ không có thời gian.”
Câu trả lời này, khiến Vi Như Hạ cảm thấy có chút tiếc nuối, nhìn thoáng qua Lạc Đường, Vi Như Hạ híp híp mắt, suy nghĩ một chút sau đó nói: “Thi đấu bóng rổ là tổ chức vào chủ nhật phải không? Hay là tớ đi cùng cậu?”
Lạc Đường cúi đầu nhìn người trong lòng, một lát liền đem ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ tàu điện ngầm, bên ngoài biển quảng cáo lướt qua băng băng, Lạc Đường khẽ lên tiếng.
“Được, vậy làm phiền cậu rồi. Ngày mai tớ đến nói với huấn luyện viên.”
Đối với những chuyện cá nhân, Lạc Đường nhất định sẽ chăm sóc tốt bản thân. Cô đi cùng, chẳng qua là đưa khăn đưa nước, những chuyện như vậy Vi Như Hạ tự tin có thể làm tốt.
Hai người từ quen biết rồi trở thành bạn bè, chuyện Lạc Đường giúp đỡ cô còn nhiều hơn so với cô giúp Lạc Đường, có thể ở bên cạnh chăm sóc cậu ấy, Vi Như Hạ cũng là cam tâm tình nguyện.
Sau khi chia tay Lạc Đường, Vi Như Hạ nhập mật mã mở cửa, vừa vào tới sân, bước chân Vi Như Hạ chợt ngừng lại, cô nhìn thấy hoa cỏ trong sân vừa được tưới nước, trên môi liền nở nụ cười, chạy vào nhà.
Vi Như Hạ liền gọi: “Bà nội.”
Cô vừa gọi xong, Lý Túc Hòa liền từ trong bếp lên tiếng đáp lại, Vi Như Hạ chạy vào phòng bếp, Lý Túc Hòa đang lấy món ăn cuối cùng đưa cho Vi Tử Thiện.
Nhìn thấy Vi Tử Thiện, niềm vui thích trên mặt Vi Tử Hạ cũng trùng xuống một phen, bộ dáng tươi cười cũng chợt ngưng lại, sau đó liền điều chỉnh lại cảm xúc.
Lý Túc Hòa đem tạp dề tháo xuống, đưa tay vén những sợi tóc mai của Vi Như Hạ ra sau tai, trìu mến nói: “Vừa đúng lúc, con rửa tay rồi ăn cơm.”
Vi Như Hạ vội vàng bỏ cặp sách xuống, đi rửa tay thật sạch, bên cạnh Lý Túc Hòa vẫn một mực đợi cô. Nhìn Lý Túc Hòa so với thời điểm vào lễ Quốc Khánh còn muốn gầy hơn một chút. Vi Như Hạ hỏi: “Tại sao đột nhiên bà lại tới thành phố vậy?”
Thực ra lần này Lý Túc Hòa đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, nhưng lo Vi Như Hạ lo nghĩ lung tung, chỉ nói: “Nhớ con nên tới.”
Hai người nhìn nhau cười, rồi cùng đi ăn cơm.
Đã rất lâu rồi Vi Như Hạ không cùng người khác ăn cơm, bình thường cô và Vi Tử Thiện đều ăn riêng, bây giờ trên bàn ăn có bà nội, trong lòng cô rất vui mừng.
Sau khi ăn cơm xong, tâm trạng của Vi Như Hạ vẫn rất tốt, cùng bà nội nói chuyện một lát, sau đó mới lấy cặp về phòng làm bài tập.
Trường học tổ chức đại hội thể dục thể thao trong 3 ngày, những tiết học bị bỏ lỡ đều được các thầy cô sắp xếp thành bài tập. Vi Như Hạ bắt đầu làm bài tập môn toán, mới làm được hai câu thì lại bế tắc.
Nhìn qua thời gian, Lạc Đường chắc là đã ăn cơm xong, cô lấy điện thoại ra, gọi video cho Lạc Đường.
Lạc Đường vừa tắm xong, cậu mặc một chiếc áo phông trắng, tóc vẫn còn ướt sũng, bên trên trùm một chiếc khăn lông màu trắng, làm nổi bật lên ánh mắt đen tuyền xinh đẹp.
Vi Như Hạ nhìn thấy cậu đang lau tóc, cũng không sốt ruột, cười nói: “Cậu lau tóc trước đi.”
Lạc Đường khẽ đáp lại một tiếng, cậu ngồi tựa lưng vào ghế để lộ ra khuôn ngực rộng. Ánh mắt nhìn chằm chằm video, Vi Như Hạ lại tiếp tục vùi đầu vào làm bài tập, trên mặt vẫn còn treo một nụ cười.
“Vui thế sao?”
“Ừ.” Vi Như Hạ không hề che giấu, vừa cười vừa soạn tin nhắn gửi đi: “Bà nội tớ đến, tớ được gặp bà nên rất vui.”
Tay Lạc Đường đưa vào tóc khiến ngón tay nhiễm chút lạnh, cậu nói với Vi Như Hạ: “Cậu gặp ai cũng đều rất vui.”
Nghe ra ngữ khí chế nhạo của cậu, Vi Như Hạ nâng mắt nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, trên màn hình, Lạc Đường đã đem khăn lông bỏ qua một bên, ngón tay thon dài trắng nõn đang dạo chơi trên mái tóc đen tuyền.
“Vậy sao?” Vi Như Hạ nhìn cậu, cười hỏi: “Thế còn cậu thì sao?”
“Tớ không như vậy.” Lạc Đường nâng mắt nhìn cô, trầm giọng nói: “Tớ không phải gặp ai cũng vui mừng.”
Vi Như Hạ khóe môi khẽ cong lên, nhìn dung mạo như hoa của chàng trai.
“Vậy bây giờ cậu có vui không?”
Trong màn hình, ánh mắt cậu cụp xuống, khẽ liếʍ liếʍ môi, đem khăn mặt vắt sang một bên, nghiêng người đến trước bàn học.
Khuôn mặt của Lạc Đường đột nhiên phóng lớn, cậu mở bài tập môn toán ra, lông mi dày và cong khẽ run, lên tiếng đáp: “Ừ, là đề nào?”
Tác giả muốn nói ra suy nghĩ của mình: Tâm tư của Đường: Gặp được cậu dĩ nhiên là vui mừng rồi ~