(Lưu ý: Đây là phiên ngoại tự phát của tác giả, không liên quan đến mạch truyện chính của Dusk Till Dawn nên mọi người cứ an tâm. Bối cảnh và nội dung sơ lược chính là, nếu tình cảm của Draco chưa từng được đáp lại thì sẽ ra sao?.
Tip nhỏ: Nên vừa đọc phiên ngoại này vừa nghe bài "Loving you is a losing game" nhé)
============
“All I know, all I know.
Loving you is a losing game…”
Cuộc đời là một trò chơi, thì việc gặp gỡ em chính là điểm bắt đầu cho chuỗi thua cuộc thảm hại chưa từng có của tôi.
Draco Malfoy, con trai độc nhất của Lucius Malfoy và Narcissa Malfoy. Tôi được sinh ra trong cái nôi của gia tộc thuần chủng lâu đời, mang trong mình dòng máu cao quý và trách nhiệm nặng nề, tôi lớn lên và làm bạn với ngàn vạn nguyên tắc.
Không biết chia sẻ, không biết yêu thương, không có quyền lựa chọn, tôi trở thành hình mẫu mà cha mẹ tôi luôn mong đợi. Nhưng nổi loạn trong máu khiến tôi không tài nào đóng vai một trò giỏi con ngoan, nhất là khi đó không phải điều cha mẹ tôi bận tâm đến.
Draco Malfoy trở thành một tên kênh kiệu, kiêu ngạo, ích kỷ và ngu xuẩn.
Rồi tôi gặp em, một đứa trẻ với đôi mắt xanh lục bảo. Ôi màu xanh lục bảo! Đẹp đến mê hồn! Đôi mắt em to tròn và sáng lấp lánh.
-Cậu chắc là Harry Potter? Đây là Crabbe và Goygle. Tôi là Malfoy. Draco Malfoy. - Tôi mỉm cười. Em nên lấy đó làm tự hào, vì em là người đầu tiên và duy nhất mà tôi chủ động kết thân. Nào, nắm lấy tay tôi đi, Potter, rồi chúng ta sẽ là những người “bạn” tốt.
Nhưng em đã từ chối.
Đôi mắt xanh lục bảo ấy nhìn tôi không có thiện chí. Em không thích tôi, điều đó toát ra từ em một cách mãnh liệt.
Cuộc trò chuyện của chúng ta bị cắt đứt, mà tôi biết em sẽ không bao giờ đồng ý với lời mời kết bạn từ tôi.
Đó là điều tôi hối hận nhất. Giá như hôm ấy tôi đừng tự cao tự đại, đừng khoe khoang, thì có phải em đã chấp nhận làm bạn tôi không?
Suốt quãng thời gian sau đấy, tôi lấy việc trêu chọc em làm niềm vui. Tôi nghĩ em sẽ không để tâm đâu, rằng tôi không hề chọc phá một ai khác trừ em. Tôi muốn em phải nhìn tôi, bằng bất cứ lý do gì, bất cứ tình cảm gì cũng được. Chỉ cần em nhìn tôi.
Nó thật ngu xuẩn có phải không?
Thời gian dần trôi, em là Cứu thế chủ, còn tôi là Tử thần thực tử, đã chẳng còn cơ hội nào cho chúng ta kéo gần khoảng cách lại rồi. Nhưng làm sao đây, khi tôi cho rằng mình sẽ quên em, sẽ quên thứ tình cảm non trẻ này mà sự thật lại không thể?
Tôi cất toàn bộ tâm tư vào sâu trong lòng. Là một Slytherin, tôi luôn biết cách đóng lại suy nghĩ của mình trước người khác, cho dù đó là chúa tể hắc ám. Tôi giấu em, giấu em thật kĩ tại nơi an toàn nhất, vì tôi rất sợ em sẽ trở thành điểm yếu, sẽ gặp nguy hiểm. Như cái cách “kẻ mà ai cũng biết là ai” đã dùng gia đình ép buộc tôi trở thành Tử thần thực tử.
Tôi không muốn kéo em vào chuyện này. Tôi sẽ bảo vệ em, cho dù chỉ là hình bóng trong tâm trí.
Nhà Slytherin nổi tiếng với cuộc tình đơn phương. Từ giáo sư Snape, cha đỡ đầu của tôi, đến Nam tước đẫm máu đều có trong mình câu chuyện đơn phương sâu sắc. Tôi nghĩ, mình không thoát nổi số mệnh rồi, khi mà tôi nhìn em lớn lên và trổ mã từng năm một.
Em thật đẹp. Em thật đặc biệt. Đôi mắt em vẫn thế, sáng ngời như năm tôi gặp em khi chúng ta vừa 11 tuổi.
Harry, khi đối mặt với Voldemort, tôi rất sợ hãi. Nhiệm vụ mà ông ta giao cho gần như là bất khả thi. Sao tôi có thể gϊếŧ chết cụ Dumbledore, một người thầy đáng kính, vị cứu tinh duy nhất của thế giới này cơ chứ?
Harry, dấu vết Tử thần thực tử trên tay tôi rất đau. Nó không ngừng nhói lên, hành hạ hằng đêm.
Harry, kỳ vọng của cha mẹ tôi rất cao. Tôi chỉ có thể đáp ứng, tôi không thể làm gì khác.
Harry, em là cứu thế chủ, liệu em sẽ cứu tôi chứ?
Harry, cảm giác toàn bộ máu chảy ra khỏi cơ thể cho đến chết không dễ chịu chút nào. Tôi biết em không phải cố tình, nhưng tôi nên đối mặt với em như thế nào đây…
-Tại sao lúc đó cậu không nói với Bellatrix đó là tôi, Draco? - Em đứng trước mặt tôi, ánh mắt kiên định. Vẻ nao núng trong tôi đã bị em nhìn thấu.
=========
Ngọn lửa trong Phòng Cần Thiết cao ngút trời, tôi chưa từng vật vã như vậy trước đây. Đống đồ vật bị vứt bỏ chất thành chồng, mỗi bước đi đều cảm giác run rẩy, chỉ cần sẩy bước… Sẩy một bước thôi.
-Draco! - Em xuất hiện, xuyên qua đám khói nghi ngút, kéo lấy tay tôi. Như một điều màu nhiệm, em cứu tôi khỏi tay tử thần.
-Pottah! - Tôi chạy qua chiến trường đổ nát, từ phe Tử Thần Thực Tử lao về phía em ngay khi tôi thấy em lăn xuống từ tay bác Hagrid. Chiếc đũa phép trong tay tôi giờ là của em, nó nhận em là chủ nhân. Chỉ cần còn đũa phép, em sẽ không để mọi người thất vọng, tôi biết.
Nhưng tôi không thể ở lại chiến đấu cùng em.
Hành động liều lĩnh của tôi suýt chút nữa đã bị Voldemort gϊếŧ chết, may mắn thay, mẹ tôi đã đưa tôi rời khỏi chiến trường. Cuộc chiến lần này hoàn toàn không can hệ đến gia tộc Malfoy nữa.
19 năm sau, chúng ta gặp lại nhau tại Ngã Tư Vua, ga tàu 9¾ . Em đã có một gia đình nhỏ cho riêng mình, với đứa con xinh xắn. Em đứng bên cạnh người mà em yêu quý từ lâu, Ginny Weasley. Tôi biết em đã sớm nhận Weasley như một phần gia đình của em, đó là một điều tốt. Tốt hơn rất nhiều so với quyết định đi cùng tôi.
Tôi cũng có cho mình gia đình, Astoria Greengrass, và một cậu con trai mà nhiều người nhận xét là có ngoại hình giống tôi khi còn trẻ y như đúc. Tôi đã cho nó đủ tự do mà nó cần, cũng sẽ chấp nhận toàn bộ lỗi lầm của nó.
Tôi cho nó cái quyền quyết định, thứ tôi đến tận bây giờ, khi đã lập gia đình, vẫn là một điều quá xa xỉ.
Em nhìn thấy tôi, và tôi nhìn thấy em. Chúng ta nhìn nhau qua hàng người tấp nập. Em gật đầu, tôi đáp lại, rồi chúng ta lại chia thành hai ngã.
Tình yêu của tôi, lựa chọn yêu em chính là một trò chơi không thể thắng.
“A broken heart is all that"s left
I"m still fixing all the cracks
Lost a couple of pieces when
I carried it, carried it, carried it home
I"m afraid of all I am
My mind feels like a foreign land
Silence ringing inside my head
Please, carry me, carry me, carry me home
I spent all of the love I"ve saved
We were always a losing game
Small-town boy in a big arcade
I got addicted to a losing game
Ooh, ooh
All I know, all I know
Loving you is a losing game”