Chương 4
Treo điện thoại, Đường Mộ Thần bắt đầu chạy xuống nhà bếp chuẩn bị đồ ăn.
Y không muốn thừa nhận bản thân có bao nhiêu vui mừng khôn xiết, thế nhưng khóe miệng cũng không tự giác mà nhếch lên, thậm chí còn khe khẽ ngâm nga. Mấy ngày nghỉ chán muốn chết cuối cùng cũng tìm được chuyện khiến tinh thần phấn chấn, đáng ăn mừng a!
Đường Tùng Niên thấy cháu mình có vẻ rất vui, cũng mỉm cười đi xuống bếp, “Sao vậy? An An lại hẹn cháu đi tỷ thí gì sao?”
Hai đứa nhỏ này, từ bé đến lớn cứ luôn so tài, gần như đã trở thành một loại thói quen, nếu như một thời gian dài mà chúng không gây ra chuyện gì, mọi người mới cảm thấy kì quái.
Bất quá, bọn họ cũng không làm xằng làm bậy, luôn luôn so tài trong các lĩnh vực, so tài trong tiết thể dục, thậm chí so đến cả việc nuôi chó xem cho nhà ai lớn hơn.
Tỷ thí như vậy, đương nhiên nhà trường lẫn gia đình không hề phản đối mà trái lại luôn giữ thái độ tán thưởng đứng ngoài cuộc.
Phải có cạnh tranh, mới có tiến bộ a! Kì An Chi và Đường Mộ Thần không thể nghi ngờ là ví dụ tốt nhất. Ngày qua ngày, từng năm lại từng năm so tài, hai đứa trẻ ngày một trưởng thành.
Bằng không, hai người bọn họ cũng sẽ không thể đồng thời hoàn thành hết chương trình học cao trung với thành tích hạng ưu vào năm mười bảy tuổi. Đồng thời nhận được giấy mời nhập học tại trường đại học hàng đầu thế giới.
Kỳ thực người lớn của hai nhà đều rõ ràng, với tư chất của cả hai đứa trẻ này, đương nhiên là có thể không chỉ tốt nghiệp trung học sớm trước một năm. Đặc biệt là Kì An Chi, mười lăm tuổi đã được một trường đại học nổi tiếng mời vào học.
Chỉ là người lớn cả hai bên không muốn để cho con cháu mình trưởng thành quá lớn, sẽ ảnh hưởng không tốt cho quá trình phát triển tâm lý, vì vậy mới kéo dài thêm hai năm, đợi bọn nhỏ trưởng thành hơn về mặt tâm lý, chỉ học sớm hơn người bình thường một năm, sau đó mới buông tay để cho chúng tự do bay lượn.
“Leo núi, tiểu Tây Sơn.” Đường Mộ Thần không chút lừa dối người ông nuôi mình từ nhỏ đến lớn, “Có lẽ phải ở lại một đêm, Kì An Chi bảo cậu ta mang theo lều.”
Tiểu Tây Sơn,là thánh địa mạo hiểm trứ danh ở vùng ngoại ô. Núi không quá cao, nhưng rất là hiểm trở, bởi vì phải bảo vệ thảm thực vật trên núi, chính phủ tiến hành bảo vệ rất kỹ lưỡng, tuy vậy vẫn thu hút nhiều người thường xuyên đến leo núi.
Đường Mộ Thần và Kì An Chi thường xuyên cách khoảng ba tháng thì leo núi một lần, rất là quen thuộc lộ tuyến trên núi.
Đường Tùng Niên gật đầu, hai đứa nhỏ này từ bé đã rất độc lập, ở dưới chân núi cũng đã được huấn luyện chuyên nghiệp chỉ dẫn qua, hơn nữa đều là người tập võ, thân thủ mẫn tiệp, dã ngoại cắm trại rất nhiều lần cho tới bây giờ chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thế nhưng, làm ông nội, đối với đứa cháu độc nhất, ông vẫn là không nhịn được mà dặn dò, “Nhất định phải chú ý an toàn, điện thoại di động để trong túi, nhớ đi thẳng đường. Mấy đứa nhỏ bọn con cũng đừng quá câu nệ chiến thắng, an toàn mới là quan trọng!”
“Con biết!” Đường Một Thần cười tủm tỉm cắt ngang bài diễn văn của ông nội, thành thạo chuẩn bị món trứng kho, bánh rán với mấy thứ điểm tâm.
Tên gia khỏa Kì An Chi kia có một ông nội nấu ăn rất giỏi, còn có một ông chú là siêu đầu bếp, dưỡng ra được một cái lưỡi vô cùng xảo quyệt không gì sánh được. Hắn cho tới bây giờ tuyệt đối không bao giờ ăn đồ mua sẵn ở bên ngoài, luôn luôn bảo có chất phụ gia, dơ bẩn không hợp vệ sinh. Thế nhưng gia khỏa này cũng lười đến thần kỳ, nghiêm ngặt thực hiện nguyên tắc quân tử không lại gần nhà bếp, hắn nếu như bảo Đường Mộ Thần chuẩn bị đồ ăn, tức là muốn Đường Mộ Thần tự tay nấu nướng.
Đường Mộ Thần cũng không biết nhiều lắm, nhưng mà nấu mấy món đơn giản thì cũng đã nấu cả chục năm rồi, cực kỳ thành thạo. Chỉ cần là đồ ăn do y nấu, Kì An Chi chưa từng nói gì, chỉ là, kiên quyết không thể tìm người nấu dùm.
Nói đến cũng lạ, thật không biết đầu lưỡi của gia khỏa kia làm sao mà dưỡng ra được, trước đây có một lần Đường Mộ Thần nhờ người chuẩn bị đồ ăn dùm, nhưng Kì An Chi chỉ nếm có một miếng liền vứt hết vào thùng rác, còn tức giận đánh y một trận, thế là từ đó về sau Đường Mộ Thần không dám… lừa gạt nữa …, không thể làm gì khác hơn là tự mình động thủ, tiếp tục dung túng nhồi đầy cái dạ dày luôn soi mói người khác kia.
Chuyện hắn muốn tỷ thí, Đường Mộ Thần đã đoán ra được, dù sao đi nữa cũng chỉ chuẩn bị chút đồ ăn, cũng không phải là quá khó khăn, đúng không?
Đường Tùng Niên cười tủm tỉm nhìn đứa cháu đích tôn cẩn thận tỉ mỉ sơ chế, đợi đến sang sớm hôm sau mới hoàn thành món ăn, không khỏi cảm khái”Không biết con gái nhà ai tương lai trở thành bạn gái của Thần Thần nhà ta, đúng là có phước a! Ra khỏi phòng liền chạy vào bếp, ha ha!”
“Ông nội!” Đường Mộ Thần đỏ mặt, bạn gái… Y đúng là chưa có ai, cũng không muốn tiếp tục đề tài này.
Tay không ngừng lại, lung tung thu dọn gia vị che giấu bất an trong lòng. Tiểu Tây Sơn cũng có sông có cá, biết đâu gia khỏa kia lại muốn bắt cá đi nướng.
Đường Tùng Niên lại cố ý tiếp tục chủ đề kia, “Thần Thần, con cũng đâu còn nhỏ nữa, tuy rằng bài vở rất quan trọng, nhưng mà cũng nên kiếm một cô bạn gái! Ông rất thoáng a, không cần điều kiện gì cả, chỉ cần là người tốt với con thích là được. Đương nhiên, hay nhất chính là tìm được một cô bé phương đông, sinh hoạt tập quán dân tộc tín ngưỡng sẽ thuận tiện hơn. Nhưng nếu như con thích một cô bé tây phương thì ông cũng không phản đối đâu!”
“Ai nha! Không thèm nghe ông nói nữa!” Đường Mộ Thần đỏ đến tận mang tai, nhanh chóng chạy về phòng, tim không ngừng đập loạn.
Bạn gái ư? Rời khỏi gia khỏa kia, biết đâu y mới có thể có bạn gái?
Từ nhỏ đến lớn, không phải chưa từng có cô gái nào tỏ tình với y. Chỉ là… Kì An Chi luôn tìm đủ loại lý do soi mói người ta, đả kích lớn đến nỗi Đường Mộ Thần có đứng trước mặt thiên tiên cũng không thể có chút hứng thú. Hơn nữa, mỗi ngày đều phải tiêu hao tinh lực so tài với hắn, đâu có rảnh rỗi phát triển tình cảm?
Bất quá, nghĩ đến gia khỏa kia cũng là như nhau, trong ngực Đường Mộ Thần mới bình ổn lại. Lại nói tiếp hoa đào bên hắn cũng nhiều, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy hắn liếc đến nửa con mắt. Tên gia khỏa ấy, đúng là không phải hay soi mói bình thường mà!
Đợi đến khi lên đại học, hắn cũng sẽ có bạn gái ư? Đường Mộ Thần bỗng nhiên cười không nổi nữa, một nỗi phiền muộn chợt dân lên. Y không dám suy nghĩ nhiều, liều mạng đem cảm giác xua xót đè xuống trong lòng, cẩn thận tỉ mỉ chuẩn bị mấy thứ cho ngày mai xuất hành.
Giày dép, quần áo, dây thừng, dao Thụy Sĩ… Buổi tối còn phải ngủ lại một đêm, vậy khăn mặt bàn chải đánh răng cũng phải mang theo, do dự một chút, Đường Mộ Thần ma xui quỷ khiến mang theo chai dầu thuốc xoa bóp dùng trong mùa đông.
Nếu như chân bị chuột rút, dùng cái này xoa bóp rất tốt, Đường Mộ Thần tự nhủ.