Chương 10
“Cậu là đồvương bát đản! Không công bằng!” Đường Mộ Thần tức giận đến quả thực giận sôi lên, rốt cuộc cũng vô lực phản kháng.
Y biết tên yêu nghiệt này là đồ hỗn đản, nhưng không nghĩ tới hắn cư nhiên gian trá đến thế này, dám giấu dây thừng ở trong lều, sợi dây này hiện tại đang cột chắc hai tay y lên trên đỉnh đầu.
“Trên thế giới này cho tới bây giờ có cái gọi là công bằng sao? Cậu từ nhỏ là người thừa kế duy nhất của Đường gia, vậy mà lại có thể nói ra những câu ngây thơ như vậy a?” Kì AnChi cúi đầu cười tà, đầu ngón tay hơi lạnh vuốt ve từ mặt y tới bên tai, nhẹ nhàng nắm lấy vành tai y, “Cái này gọi là binh bất yếm trá!”
“Tôi không phục!” Đường Mộ Thần lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng thoát khỏi bàn tay đang vẽ loạn trên lỗ tai mình.
“Từ trước tới giờ mình có cần cậu phục đâu, đồ ngốc!” Giọng nói của Kì An Chi vô thức mang theo vài phần sủng nịch, “Mình muốn ── ăn táo.”
“Không được!” Tai Đường Mộ Thần sắp bốc khói rồi, phân nữa là do cảm giác quái dị mà Kì An Chi mang đến, phân nửa là bởi vì câu nói của hắn.
Quả táo, là nickname mà tên gia khỏa này tặng cho y từ khi còn bé. Từ khi đi nhà trẻ, Kì An Chi mỗi ngày đều gọi hắn là quả táo đỏ, luôn dùng ánh mắt kì dị nhìn y.
Đường Mộ Thần từ đó về sau chỉ cần nghe thấy từ táo hay thậm chí là nhìn thấy cây táo, sẽ phản xạ có điều kiện nhớ tới Kì An Chi, nhớ tới nhãn thần kì dị của hắn, dường như thực sự đem y trở thành một trái táo lớn, từng ngụm từng ngụm ăn hết.
Kì An Chi cười ôn nhu, hơi thở nóng rực phả vào tai y, “Nhưng mà, mình rất muốn. Cho mình có được không?”
“Không… Ngô…” Cái lỗ tai bị hắn ngậm trong miệng, đầu lưỡi mềm mại luồn vào trong, cả người Đường Mộ Thần không ngừng run rẩy, nhắm chặt hai mắt, tựa hồ như làm vậy có thể ngừng được cơn run rẩy.
“Mộ Thần, Mộ Thần!” Giọng nam thấp thuần như đàn violoncent ôn nhu gọi, hấp dẫn như giọng hát của mỹ nhân ngư, làm cho đối phương muốn nghe, lại muốn chạy trốn.
“Không được! Kì An Chi, như vậy không được!” Đường Mộ Thần muốn đổi ý rồi, nếu như họ thực sự làm chuyện này, vậy thì không còn đường quay trở lại nữa.
“Không sao cả, nếu không, cậu coi như dùng gậy mát xa đi!” Nụ hôn từ tai y bắt đầu tập kích xuống dưới, Kì An Chi lấy tay che mắt Đường Mộ Thần lại, “Có lẽ, coi như là một giấc mộng, chỉ là giấc mộng mà thôi.”
Hay là… hay là như vậy đi? Đường Mộ Thần bị cái cớ này đầu độc, dù sao không nói ra cũng không ai biết, vậy thử một lần thôi? Một bên nhũ tiêm bị người ngậm lấy, dùng hàm răng cắn, dùng đầu lưỡi khıêυ khí©h. Đau đớn mang theo kɧoáı ©ảʍ cường liệt khiến cho Đường Mộ Thần run rẩy đến tận đầu ngón chân.
“Không được làm như vậy! Kì An Chi!”
“Thế nhưng cậu thích!” Bàn tay đưa xuống dưới khố hạ an ủi phân thân đang đẫm lệ, “Xem nè, nó thích đến phát khóc!”
Đường Mộ Thần cắn chặt môi, không nhịn được mà rêи ɾỉ. Kì An Chi lại ác liệt đưa ngón tay đến bên miệng y, “Liếʍ mình!”
Hai hàm răng nghiến chặt lại.
“A!” Nhũ tiêm non mềm bỗng truyền đến một trận đau nhức, tên hỗn đản này, cư nhiên cắn mình chảy máu rồi. Ngón tay hắn cường ngạnh nhét vào trong miệng y, định ăn miếng trả miếng cắn trả hắn một ngụm, lại bị luật động dưới thân ập đến mà ngừng lại.
Cảm giác đau đớn như thân thể bị xé toạc ra nhắc nhở y, y rốt cuộc đã bị một người chiếm lấy. Muốn chửi ầm lên, nhưng trong cổ họng chỉ có thể phát sinh tiếng “ngô ngô”, thật sự mềm yếu vô năng.
Đường Mộ Thần khổ sở quay đầu đi, giống như là một người đàn bà dạng hai chân ra để cho một người đàn ông cưỡi lên người muốn làm gì thì làm, bản năng đàn ông khiến cho y cảm thấy thật bi ai.
“Mình sẽ khiến cho cậu sung sướиɠ.” Kì An Chi nhanh chóng nhận ra tâm tình của Đường Mộ Thần thay đổi, ngừng trêu đùa, nâng mặt y lên, bá đạo mà ôn nhu hôn lên đôi môi hồng nhuận kia.
Sao có thể khiến cho tôi vui sướиɠ? Lẽ nào cậu chịu để cho tôi thượng? Đường Mộ Thần mơ mơ hồ hồ nghĩ, nhưng nhanh chóng bị cướp đi khả năng suy nghĩ, luật động dưới thân không hề ngừng lại, liên tục thăm dò trong thân thể y, giống một con thú nhỏ đang hiếu kì thăm dò lãnh địa của nó.
Đường Mộ Thần cơ hồ có cảm nhận được phẩm chất, kích thước, thậm chí từng cái gân xanh bên trên con thú kia. Y bỗng nhiên suy nghĩ, thân thể của mình có thể nhớ kỹ cảm giác này không? Hẳn là được đi? Đường Mộ Thần không thể nghĩ ra được ngoại trừ tên yêu nghiệt này còn có thể có tên đàn ông nào sau khi thượng y mà không bị gϊếŧ chết.
“Lúc này mà vẫn có thể thất thần?” Kì An Chi buông môi Đường Mộ Thần ra, kéo theo một sợi chỉ bạc đầy tình sắc, “Xem ra, là do mình đã không ra sức.”
Câu nói còn chưa kịp tiến vào đại não của Đường Mộ Thần, trận đánh điên cuồng đã bắt đầu.
Kêu cũng không kịp kêu một tiếng, Đường Mộ Thần tựa hồ bị người ném lên đường ray cao tốc. Toàn thân như chết lặng, chỉ còn lại có địa phương đau đớn bị người không ngừng hung hăng ác độc xỏ xuyên, ma sát kịch liệt.
Đau! Con mẹ nó đau quá! Đường Mộ Thần rất muốn rống một tiếng, con mẹ nó cậu có thể nhẹ chút hay không? Đây là sung sướиɠ mà cậu muốn cho tôi à?
Trong căn lều nho nhỏ chỉ còn lại có tiếng thở dốc.
Chẳng qua bao lâu, địa phương bị đâm đến chết lặng bắt đầu có chút tê dại, từng chút từng chút cảm giác bắt đầu thay đổi, tựa như khối đá bị đập vỡ lớp vẻ ngoài xấu xí, lộ ra viên ngọc tuyệt mỹ ẩn giấu bên trong, tiếng thở dốc bắt đầu thay đổi.
“Ân a…” Đường Mộ Thần không thể tin được tiếng rêи ɾỉ *** đãng như thế lại đang phát ra từ miệng của mình, y càng muốn nhịn thì lại càng không ngừng rên lên, “Ngô a!”
“Sướиɠ rồi đúng không?” Kì An Chi ôm thắt lưng y nâng lên cao, càng thêm mãnh liệt đánh vào, “Thoải mái? Đúng chứ?! Từ sớm đã muốn làm với mình, tên nhóc khẩu thị tâm phi này!”
Đường Mộ Thần nói không nên lời, tay không biết đã được giải thoát từ khi nào, đã sớm bắt lấy cánh tay hắn, tựa như bắt được miếng gỗ cứu mạng giữa đại dương mênh mông, tiếng rêи ɾỉ sảng khoái ghi lại toàn bộ bí mật thân thể, lý trí còn giữ được vài phần, nhưng thân thể đã hoàn toàn mất khống chế.
Cảm giác được du͙© vọиɠ chiếm hữu cường đại của Kì An Chi, khóe mắt chẳng biết vì sao lại ứa lệ, cảm giác mát lạnh trên gò má khiến y khôi phục một ít công năng.
“Bình An… Bình An,đừng mà!”
Diêu Bình An, cái tên đã từng dùng để gọi Kì An Chi, cũng là cái tên mà bọn họ dùng lúc ban đầu gặp nhau. Chỉ có vào những lúc cấp bách nhất, Đường Mộ Thần mới gọi hắn như thế.
Nếu như thực sự làm xong, Đường Mộ Thần không dám cam đoan, y có thể không sản sinh càng nhiều suy nghĩ không an phận.
Nghe tiếng nức nở của Đường Mộ Thần, nụ hôn của Kì An Chi trở nên dịu dàng hơn, nhưng vẫn là kiên định giữ chặt lấy eo y, gia tăng tiết tấu chạy nước rút. Cuối cùng, tại một kích dùng hết sức lực của hắn, toàn bộ tinh hoa cháy bỏng đều phun hết vào.
Làm xong rồi.
Thời gian ở bên bờ suối so với cả cuộc đời bất quá chỉ như một cái chớp mắt, nhưng đối với hai người mà nói, cuối cùng cũng vạch ra được tầng tầng lớp lớp tấm màng ngăn trở nhiều năm, bước sang một thế giới mới.
Đường Mộ Thần vĩnh viễn không thể quên loại cảm giác này.
Trong đầu tựa hồ là trống rỗng, rồi lại tựa hồ minh bạch rất nhiều. Trong nháy mắt khi cả hai đồng thời đạt đến cao trào, y biết, mình vĩnh viễn không quay đầu lại được, vô luận y lừa mình dối người như thế nào, coi như là sử dụng gậy xoa bóp, hoặc lànằm mộng, Kì An Chi đã cho y một trải nghiệm không quên được.
Đó là sung sướиɠ vô hạn, tuy rằng trái với luân thường, nhưng thân thể lẫn linh hồn thuần túy chỉ là vui sướиɠ. Y không có khả năng sau khi đã làm xong lại coi như chưa từng phát sinh qua chuyện gì.
Y, cùng nam nhân trên người, đã thành lập một loại quan hệ bí mật, một loại quan hệ không thể xóa bỏ được.
Chẳng bao lâu, hai người sau phút lịm đi vì đạt đến cao trào cuối cùng cũng khôi phục thần trí, Kì An Chi rời khỏi thân thể của y. Nhẹ nhàng “ba” một tiếng, dưới màn đêm yên tĩnh lại vang lên rõ ràng như là một đạo búa tạ đánh thẳng vào trong lòng Đường Mộ Thần, lưu lại dấu vết không thể xóa nhòa.
Không khí ngập tràn mùi *** mười phần *** mỹ, hai người sau khi phát tiết đều miệng khô lưỡi khô.
Kì An Chi cầm bình nước, trước uống một ngụm, rồi mới đưa nước vào miệng cho Đường Mộ Thần, đợi y khôi phục chút khí lực, liền vuốt ve khuôn ngực xích͙ ɭõa của y, “Thần Thần, mình còn muốn ăn táo.”
Tên hỗn đảm lòng tham không đáy! Đường Mộ Thần vô lực đạp hắn một cước, ha hả cười ra tiếng, không biết là cười nhạo hắn hay tự giễu mình, nhưng chủ động trở mình, đưa toàn bộ tấm lưng hoàn toàn không chút phòng vệ dâng cho hắn.
Giờ khắc này, Đường Mộ Thần đã nhận ra, y yêu Kì An Chi, yêu đến quên hết tất cả, yêu đến thâm nhập cốt tủy, yêu đến không tiếc vì hắn làm bất cứ chuyện gì.
Mà yêu nghiệt kia thì sao? Nằm úp sấp lên trên lưng hắn, lần thứ hai đem hỏa nhiệt vùi vào trong cơ thể y, cắn cắn cổ y nói, “Thần Thần, mình thật muốn ăn cậu.” Còn phá lệ cường điệu một chút, “Là thật sự muốn ăn vào trong bụng a!”
Đường Mộ Thần quay đầu lại tìm bờ môi của hắn, hung hăng cắn lấy. Rất muốn nói, nếu như mình thực sự chỉ là một quả táo, thật tốt biết bao nhiêu.