Chương 1

Một ngày hè oi ả, tiếng ve sầu rả rích kêu râm ran. Năm sáu đứa nhóc đua nhau lao vào một khu mái hiên ở công viên ngồi mà thở hồng hộc vì nóng. Ngoài kia, những cô nữ sinh cầm ô đi dưới cái nắng, dòng xe cộ vẫn náo nhiệt như ngày thường.

- Nóng quá đi thôi!

- Cậu kêu vậy không thấy nóng hơn à?

- Hai đứa kia, có thèm kem không?

Tiếng nói lanh lảnh khó phân biệt trai gái lẫn lộn cùng tiếng nhao nhao ầm ĩ hưởng ứng việc ăn kem.

Mấy bác gái ngồi ở gần đó phe phẩy cái quạt cười nói về chuyện ngày xưa khi còn nhỏ.

Không khí khá vui vẻ. Lũ trẻ cũng đua nhau chạy đi chơi tiếp.

- Cam! Ra ngoài chơi với bạn đi.

- Con không đi đâu, nóng lắm mẹ ơi.

- Nguyên! Mẹ bảo con ra ngoài kia chơi! Ở nhà cứ dúi đầu vào cái tivi thì ai cho ở nhà hả!!?

- Mẹ, Cam nhỏ của mẹ không muốn đi ra ngoài, nắng lắm ý, Cam nhỏ của mẹ sẽ cháy hơn cả cam sành đó.

- Ra ngoài đi, bên cạch mới có nhà đến sang mà làm quen với bạn chứ. Chứ Cam cứ ở nhà mãi sao kiếm thêm được bạn mới.

- Con gái rắc rối lắm, các bạn ấy cứ mặc váy rồi tung tăng chạy mà chẳng chú ý gì xong á lúc nào cũng mè nheo đòi váy mới.

Phạm Tri Nguyên nằm bò ra sàn nhà bĩu cái môi nhỏ bắt đầu thể hiện tài năng ông cụ non. Mẹ nhóc chán nản đỡ đầu mà bắt đầu nổi cơn giận dữ. Cảm giác được điều chẳng lành Nguyên rất nhanh bật dậy tóm áo mẹ mình mà lắc lắc vòi vĩnh.

- Mẹ iu của cam nhỏ ưi hai mẹ con mình sang chào hỏi bác hàng xóm nhé.

Thấy con trai như vậy cơn tức giận của Hà liền tắt ngủm, một nụ cười vui vẻ hiện ra trên gương mặt của cô Hà.

- Vậy Cam ra ngoài kia đi dép trước mẹ vào lấy chút táo đem sang biếu bác.

- Vângggg.

Nguyên lon ton chạy ra ngoài cửa, mở cửa ra cậu nhóc liền muốn quay vào nhà vì quá nóng dù sao hôm nay cũng 38 độ cơ mà. Nhưng chưa kịp đóng cửa thì mẹ Hà đã đi ra ngoài chặn cửa cùng nụ cười đôn hậu.

- Đi nào Cam.

Giờ mà hỏi Nguyên rằng cậu sợ bố hay sợ mẹ thì 100% cậu sẽ cao giọng đáp " sợ mẹ ". Nam tử hán đại trượng phu, bố còn sợ mẹ nói gì con giai.

Hai mẹ con rất nhanh đã gõ cửa nhà hàng xóm. Hàng xóm chuyển đến từ sáng, căn nhà này được chính họ xây dựng và thiết kế nên rất nhanh đã có thể vào ở. Nghe nói họ có một cô con gái nhỏ hơn cậu những hai tuổi, chậc em bé rất phiền_ Nguyên làu bàu.

- A~ Mời vào, em cũng tính sang nhà chị mà chị lại nhanh chân hơn cả em.

- Chị em gì chứ bằng tuổi nhau cả, nào nào con gái cậu đây à? Trộm vía xinh quá đi thôi, a con tên gì vậy?

Cô Hà ném giỏ táo vào tay con giai, đôi mắt sáng lên ôm cô con gái của hàng xóm vào lòng mà hỏi liên tục. Cậu thấy vậy liền nhè nhẹ đặt giỏ táo xuống đất đang tính chuồn về thì mẹ Hà đã gọi.

- Cam nhỏ xem em gái nè.

Cậu giật mình cứng người như phạm tội lớn, hoảng hốt quay đầu thì đập vào mắt cậu là một bé gái mặc bộ váy hoa màu xanh lam, tóc buộc hai bên bím nơ và hai má phúng phính. Miệng còn nhai chóp chép cái kẹo và đang đưa một cái kẹo màu đỏ về phía Nguyên.

- Wa... Em bé thật đẹp. Mẹ! Mẹ cho con bế! Cho em bế.

Mắt Nguyên sáng lên dang tay ra đòi bế bằng được, khi cả hai phụ huynh cười chán chê rồi cũng không phản đối gì mà đặt em nhỏ vào lòng cậu.

- Em bé đẹp quá, em bao tuổi rồi? Em tên gì á?

- Em ấy tên Phương, Trần Mai Phương nhỏ hơn Cam hai tuổi đấy.

- Vậy em mới 3 tuổi sao? Thực sự rất nhỏ nha.

Mặt cậu đỏ lên một chút, cái tay nghịch ngợm xoa nắn cái má bánh bao của nhóc Phương mà khẽ cười.

- Sao con kêu em bé rất phiền?

- Ai nói ấy chứ con không nói.

- Thích em gái lắm sao?

Mẹ của nhóc Phương tủm tỉm hỏi.

- Vâng, em rất xinh_ Vừa nói đôi tay be bé liền nghịch ngợm bím tóc nhỏ của bé Phương.

- Con bảo mẹ sinh thêm em để chơi nhé?_Cô Lan giấu ý cười mà bảo cậu nhóc

- ???

Phạm Tri Nguyên ngẩn ngơ ra một hồi liền lắc đầu nguầy nguậy: - Không con chỉ thích em Phương, em vừa xinh vừa ngoan không khóc nhè đòi kẹo.

- Gọi là Gạo là được rồi mà con là Cam đúng không?

- Vâng.

- À hai mẹ con vào nhà nào chứ sao đứng trước cửa mãi được.

- Cô ơi từ mai Cam nhỏ có được sang đây chơi với em Gạo không? _ Nguyên lí nhí hỏi, tay ôm chặt bé gái vào lòng mà lững thững đứng dậy.

- Cứ tự nhiên nhe con, sang đây chơi với Gạo cho Gạo đỡ buồn.

Nguyên bây giờ mới tươi tỉnh hẳn, cậu ôm bé gái chạy một mạch vào trong nhà chơi. Hai phụ huynh thì nói chuyện với nhau, than phiền đủ thứ trên đời từ nhà cửa con cái cho đến người chồng bôn ba ngoài kia. Rồi lại kêu đến công việc ở công ty như nào lương tháng ra sao. Một mạch từ 3 giờ đến tận 5 giờ chiều mới dứt nhau ra được.

Trái lại Nguyên thì nháo loạn lên đòi bế Phương về nhà, không chịu trả con gái nhà người ta về với mẹ khiến Gạo khóc toáng mà kêu ầm lên " mẹ.. mẹeeee"