“Anh không có ấn tượng chút nào sao?”
Hai giờ sau, Quy Hiểu ngồi bên ghế phụ, kìm lòng không đậu lại hỏi anh.
“Có ấn tượng về khoảng thời gian và nhiệm vụ đó, còn với người thì không”. Cánh tay trái Lộ Viêm Thần để lên cửa kính chiếc xe, chống đầu, tay phải thì đặt lên tay lái, “Khi ấy có đến hai ngàn hành khách, sao mà nhớ mặt người được”.
Hơn nữa số phần tử bạo động kia cực kì hung hãn, trung đội của anh bị điều qua tạm thời, thời gian thi hành nhiệm vụ vốn ít ỏi, lại phải hạn chế tình huống diễn biến xấu hơn, vừa phải kiếm soát số phần tử ở bên ngoài vòng phát luật tìm cơ hội gây chuyện. Bên tai là tiếng la hét gầm thét inh ỏi, tiếng sợ hãi và mắng nhiếc, trước mắt là những gương mặt giật mình hoảng sợ, mỗi người đều liều sức chen ra ngoài tới nơi an toàn, ai cũng sợ bị đẩy ngã dưới đám người kia, cho nên tình hình càng trở nên hỗn loạn.
Lúc đó anh không rảnh để để ý gương mặt của từng người có gì khác nhau, tóc dài hay tóc ngắn…
Quy Hiểu suy nghĩ một lúc thấy cũng vô cùng hợp lý.
Cô quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là đoàn xe dài không thấy điểm dừng. Hai chiếc xe của họ và người em lần lượt đi ra khỏi khu nhà, định tới phố ẩm thực đường Kim Bảo gần nhà Quy Hiểu, giữa đường lại bị một chốt giới nghiêm ngăn lại.
Nơi đó em họ cô vẫn thường hay đến, họ và hàng trăm chiếc xe cùng đứng chờ thành một con đường rực rỡ ánh đèn trên đại lộ Tây Đan.
“Lúc học cấp hai em vẫn hay đến đây dạo phố”, Ngón tay Quy Hiểu chỉ về phía bên trái Lộ Viêm Thần, “Một là chỗ này, một là chỗ bán quần áo sĩ. Em họ em biết trả giá lắm, mỗi lần đi cùng em ấy tiết kiệm được rất nhiều tiền. Hôm nay anh thấy em họ em đó, lúc còn bé nó rất thích theo đuôi, bọn em không thích đưa nó cùng đi dạo phố, cứ vất ở nhà, sau đó nó sẽ khóc nhè tố cáo”.
Lộ Viêm Thần đặt tay lên cửa kính xe ở bên, đón từng cơn gió lạnh từ bên ngoài ùa vào, trên đường người người nô nức và tầng tầng lớp lớp ánh đèn, những tòa nhà đồ sộ, ven đường là không ít cửa hàng bảng hiệu sáng loáng.
Đây chính là “Yên ổn phồn vinh” mà anh em các anh ở biên cương vẫn thề nguyền bảo vệ.
Hơi thở thế tục đậm đà, nhưng với Lộ Viêm Thần lại là xa lạ.
Thời niên thiếu anh ở ngoại ô Bắc Kinh, cũng không thường xuyên vào thành phố, sau đó thi đại học thì ở Nam Kinh, năm thứ hai đại học nhập ngũ rồi đi suốt mười mấy năm. Ngoại trừ lần đó chia tay Quy Hiểu có về thủ đô thì không quay lại lần nào thêm nữa. Cho nên với những nơi buôn bán nổi tiếng ở đây gần như Lộ Viêm Thần không biết chút gì.
Vì sao lại nói là “gần như”?
Bởi vì tối hôm qua anh xem thử bản đồ, nghiên cứu đường từ sân bay đến nhà cô chủ nhiệm, rồi đường về nhà Quy Hiểu.
Rất nhanh, tuyến đường bị ngăn chấm dứt.
Đoàn xe xê dịch rề rà, tiếng nhắc nhở chỉ đường máy móc phát ra, hướng dẫn lưu thông. Xe từ đại lộ Tây Đan lái đến tầng hầm để xe ở tiệm cơm trên đường Kim Bảo cũng hết nửa giờ.
Quy Hiểu định nói em họ cô gọi điện trước, để họ tới thì có thể dọn thức ăn lên luôn. Cúi đầu lật lật dãy số, tóc trên vai cô rũ xuống, khi đưa tay vén lên, cô lại thấy anh đang nhìn mình.
“Em gọi điện cho Phan Hạo”. Cô nói.
“Năm phút nữa rồi gọi lại”.
“…Dạ”.
Trong xe yên tĩnh, cô nghĩ chắc anh định nói chuyện gì, cứ tưởng sẽ phải là một đoạn thật dài mới có thể khiến anh chuẩn bị lâu đến thế, kết quả cuối cùng lại chỉ là một câu: “Chuyện của Triệu Mẫn San chấm dứt rồi”.
Mỗi một chữ phát ra như dao động cả chiếc xem.
Quy Hiểu khẽ cười, tâm tình đột nhiên tốt đến mức không ngờ tới.
Lộ Viêm Thần nhìn cô cúi đầu cười, anh cũng tửm tỉm nghiêng đầu ra cửa sổ, cô ấy vui vẻ rõ ràng đến thế.
Những từ này đơn giản là vậy, nhưng quá trình trắc trở khó khăn biết nhường nào.
Mẹ Lộ mềm lòng, mấy lần tới xưởng sửa xe khuyên Lộ Viêm Thần thay Triệu Mẫn San, lại bị Lộ Viêm Thần lạnh lùng bảo về, cha Lộ vừa nghe con trai mình trả nợ, không cần mình phải bỏ tiền ra, bên cạnh còn có thêm hai vợ chồng Tần Phong giàu có trấn trên khuyên giải, ông cũng phủi tay mặc kệ, cuối cùng chỉ còn Triệu Mẫn San không hiểu nổi, một tên lính nghèo như Lộ Viêm Thần, một tên lông bông như thế mà thà bỏ ra một trăm vạn cũng không muốn cưới mình, cho nên cô ta nhất quyết sống chết không chịu vượt qua nổi ranh giới trong lòng, không buông được.
Lần này thái độ của Lộ Viêm Thần cực kì kiên quyết. Thiếu nợ trả tiền là lẽ bất di bất dịch. Những chuyện khác thì chẳng có ý nghĩa gì.
Chuyện này anh cũng thấy nhà họ Triệu không có lỗi lớn gì, nhiều nhất chỉ là do quá nóng lòng muốn gả con gái đi thôi, thấy anh một mình mới giải ngũ trở về, có lẽ cũng vội vàng cưới vợ, họ mới nghĩ đó là chuyện tốt thành đôi. Nhưng mà anh lại không định cưới, Triệu Mẫn San muốn dùng dằng thì cứ dùng dằng, dây dưa mấy năm cũng được, nhưng cưới thì không.
Câu này như đâm vào tử huyệt của đối phương.
Kéo càng lâu thì người thua thiệt vẫn là Triệu Mẫn San, cô ấy cũng không yêu Lộ Viêm Thần đến chết đi sống lại, càng kéo càng lãng phí thời gian, càng làm cho người ta bàn tán.
Đêm đó Tần Phong chuyển lời Triệu Mẫn San đã đồng ý từ hôn, Lộ Viêm Thần lập tức xông vào dội vài gáo nước lạnh, cả đêm không ngủ tháo hết ba chiếc xe. Sáng sớm còn lái xe chở thằng bé ra ngoài hóng gió.
Vòng quanh trấn trên tới từng cửa hàng một, tìm tiệm mỳ mà trước kia Quy Hiểu thích ăn nhất.
Đã nhiều năm như vậy mà nó vẫn còn ở đây, chẳng qua chỉ đổi một địa điểm mới, cửa tiệm vẫn lớn như xưa.
Thằng nhóc nghe nói là dì Quy Hiểu thích ăn thì càng nhai vui vẻ.
Ông chủ cũng nhận ra Lộ Viêm Thần, câu đầu tiên ông hỏi là về cô bé ngày xưa: “Trước kia cậu vẫn mang một cô gái tới ăn, dáng dấp được lắm mà, chỉ thích ăn cay, ăn một tô mì mà đổ hơn nửa bình tương ớt. Mùa hè ấy, bác thấy cô bé ấy ăn mà cũng đổ mồ hôi”. Ông chủ cười ha hả, Lộ Viêm Thần nghe thế cũng khẽ cười.
Anh thấy ông chủ đúng là người tinh mắt, năm đó nhiều khách quen như vậy mà vẫn còn nhớ Quy Hiểu.
…
Trong radio vang lên một bài hát cũ.
Quy Hiểu tựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn anh. Xe tắt máy thì bên trong tối mù, chỗ để xe lại bừng bừng sáng lóa, Lộ Viêm Thần cởi dây an toàn của mình ra, khuôn mặt ngược sáng nhìn về phía cô.
Quy Hiểu cắn môi, lại cười.
Nét cười ấy hắt vào mắt anh, khiến cho anh không thể không nghĩ đến phải làm một chuyện, vì thế người nào đó tiến lại gần: “Vui thế à?”
“Đương nhiên là vui rồi, sao anh không nói cho em?” Từ sân bay đến nhà chủ nhiệm của Tiểu Nam, quay về chỗ này cũng đã qua gần sáu tiếng, thế mà bây giờ anh mới nói.
“Buổi chiều đi làm việc chính với em, khó mà nói được”.
Cô thấy không đúng lắm, khẽ khàng chỉnh lại: “Đây cũng là việc chính mà”.
Eo bị tay anh nắm lấy.
Quy Hiểu không nói gì tiếp nữa, tim như muốn nảy lên khỏi đất, nhảy, nhảy… Nín thở, gắng gượng đè lại nơi cổ họng. Dù là anh thuở thiếu thời, hay là anh của ngày hôm nay, vẫn có thể khiến cô cảm giác được dòng máu trong người mình điên cuồng chuyển động đến nóng bừng.
Tình yêu ngày trẻ, cô thực sự rất cám ơn vì mình từng có, hơn nữa… còn có thể tìm về.
“Quy Hiểu”.
“Dạ”.
“Anh thương em”.
Anh cúi đầu hôn cô.
Từ khi còn thầm mến, sau đó ở cùng một chỗ, trong suốt khoảng thời gian đó chưa bao giờ Lộ Viêm Thần nói câu ấy với cô.
Tim Quy Hiểu như muốn đập điên cuồng, hơi thở của Lộ Thần ngập cả bầu trời bao phủ, cảm giác của nụ hôn mà cô từng tiếc nuối. Dù trong mắt người ta anh là người ngang bướng vô tình, nhưng nụ hôn của anh chỉ có Quy Hiểu rõ ràng hơn ai hết, nó rất dịu dàng nhẹ dịu. Dù cô chưa từng hôn ai khác nhưng cũng đã xem miêu tả trên ti vi và sách báo, nhưng rồi vẫn không tìm được cảm giác như lúc hôn Lộ Thần.
Cái cách anh hôn, hay là động tác ôm lấy cô, đều có thể cho cô hiểu được rằng, người này không nỡ làm gì khiến cô không thoải mái. Cho nên cho tới bây giờ, cô vẫn giữ vững lập trường kiên định của mình, người đàn ông cô thích nhất phải là người dịu dàng quan tâm.
Thứ dịu dàng đó, chỉ có người thân mật nhất mới cảm nhận được.
Lộ Viêm Thần cảm giác được cô đáp lại anh, bàn tay khẽ vuốt ve sau lưng cô từ trên xuống dưới, trong dòng máu chảy xuôi đã từng hồi tưởng lại cảm giác đó hàng trăm hàng nghìn lần, không cách nào là nổi, anh gọi nó là: Quy Hiểu.
….
Quy Hiểu nóng mặt buông anh ra, thì thào hỏi: “Anh nhớ lần đó ở dưới lầu quán rượu, chúng ta ở bên luống hoa không?”
“Nhớ, sao em?”
“Sau đó em rất hối hận, đáng lẽ phải hôn anh nhiều hơn nữa”, Bởi vì cứ nghĩ đó là lần cuối, “Bây giờ nghĩ lại càng thấy hối hận… Sớm biết hôm nay rồi sẽ ổn, thì đã không giày vò nhau làm gì”.
Lộ Viêm Thần cười khổ, anh đưa tay mở cửa xe chỗ ghế phụ cho cô: “Đi nào”.
Cũng không phải nói quá, lần chia tay đó quả thật muốn cả nửa mạng của anh, bây giờ nghĩ lại trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Khi ấy nếu không phải đang ở bộ đội, mỗi ngày đều huấn luyện từ sớm tới khuya, còn cả những đợt tập huấn đột xuất bổ sung, có lẽ anh còn khổ hơn nhiều lắm. Dù là mặt trời chói chang như đốt cháy cả con người trên hoang mạc hay mà đồng cỏ mưa to, có khi là những ngọn núi sâu thăm thẳm đưa tay không thấy được năm ngón, tất cả những thứ trải qua mới giúp anh xóa đi hai chữ Quy Hiểu từng chút một trong đầu.
Người ta vẫn nói nam nhi không rơi lệ, nhưng vì Quy Hiểu anh đã từng phải khóc.
Không phải là kiểu khóc to than vãn, cũng không phải lòng rối như tơ vò, cả những đau đớn như thấm vào tim gan trong phim ảnh cũng không có, thậm chí ngay cả anh cũng không nghĩ là sẽ vậy. Cô nói chia tay, anh gọi điện thoại tới liên hồi, cô vẫn tắt đi từng lần một, thêm nửa câu thôi cũng không cho anh nói. Ở biên cương quản lý nghiêm ngặt, binh lính bình thường không được phép dùng di động, ngoại trừ gọi điện thoại cho cô anh đâu còn cách nào khác nữa.
Cứ thế mấy lần anh cũng từ bỏ, sợ gọi quá nhiều cô lại bị người nhà mắng. Cho đến khi chia tay được nửa năm, rốt cuộc anh cũng có cơ hội về Bắc Kinh một chuyến, cách ngày thì phải về.
Đêm đó Quy Hiểu vẫn không chịu gặp anh.
Anh không về nhà, cũng không có chỗ để đi, ngồi ngoài trạm xe lửa làm “nhiệm vụ tuần tra” gϊếŧ thời gian một cách không mục đích, từ đêm khuya đến khi trời sáng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên chuông lớn, hốc mắt đột nhiên lại nhức nhối nóng bừng.
Dòng nước dâng lên đáy mắt, anh vẫn cố giữ không để nó chảy ra, đến khi tầm nhìn mờ mịt không rõ nữa.
Không ai phát hiện ra, chỉ có mình anh biết rõ, anh đã khóc rồi.