Thời gian đã hơn nửa năm, Tần Dĩ Mạt căn bản chưa từng dự liệu trước rằng nàng và Bạch Liên Nhi sẽ gặp lại ở chỗ này.
Nhìn nàng ta dựa vào trước ngực Hạ Lan Mẫn, Tần Dĩ Mạt có một cảm giác thiên lôi cuồn cuộn. Trong lòng nàng thầm nghĩ: Được lắm! Nam nhân này thật sự đúng là cái tên “Y, yêu diễm tuyệt luân, tính cách âm ngoan, không đem nữ nhân nào bỏ vào trong mắt nhưng chỉ vì mình nàng mà dụng tình thật sâu, vì muốn dung mạo cùng nàng xứng đôi, không tiếc biến thiên hạ trở thành máu chảy thành sông” kia.
Mẫn vương gia, một trong tứ đại nam chủ, Tần Dĩ Mạt cười nhạo, thật sự là không giống như người thường nha!
“Vương ra cho rằng nàng ấy thế nào?” – Họ Hàn mập mập kia mặt mang vẻ đắc ý hỏi.
Hạ Lan Mẫn cười to nói: “Nàng ấy có thể xứng là thiên hạ đệ nhất mĩ nhân.
Lúc này mọi người nghe được đối thoại của hai người này, tất cả đều từ từ hồi thần lại, đều dùng một ánh mắt thưởng thức hoặc da^ʍ mỹ nhìn Bạch Liên Nhi trong lòng Hạ Lan Mẫn.
Giống như cảm giác được những tầm mắt cường ngạnh này, Bạch Liên Nhi co người lại, trong biểu tình có một vẻ bất an vô tội. Hạ Lan Mẫn không khỏi đem nàng ôm sâu trong lòng, ánh mắt nhìn xung quanh cũng trở nên âm ngoan.
Vừa mới gặp mặt đã yêu thương như thế này rồi a! Cái loại nhất kiến chung tình này nọ đúng là cực kỳ huyền diệu.
Mọi người thấy biểu tình của hắn như thế, làm sao lại không biết nữ tữ này đã định trước là độc chiếm của vương gia rồi, không khỏi cả đám đành thu hồi ánh mắt, không dám nhìn về bên đó nữa.
“Tiểu mỹ nhân, nàng có nguyện ý theo bản vương hay không?” – Hạ Lan Mẫn khẽ nâng gương mặt của Bạch Liên Nhi, âm thanh ái muội hỏi.
“Vương gia!” – Có một âm thanh sắc nhọn của nữ tử đột nhiên vang lên. Tần Dĩ Mạt theo tiếng động mà nhìn qua, chỉ thấy gương mặt co rút của Lý Thiến Nhi kia, hai mắt phun hỏa nhìn hai người kia đang ôm ấp một chỗ.
Trong lòng nàng không khỏi căng thẳng, thầm mắng hai chữ: Ngu ngốc.
Sắc triền miên trên mặt Hạ Lan Mẫn lập tức biến mất hơn nửa, mày kiếm khẽ nhíu, tràn đầy không vui hỏi: “Chuyện gì?”
Lý Thiến Nhi này từ hôm qua cùng hắn thân thiết da thịt đã sớm đem chính mình trở thành thê tử của y, Mẫn vương phi tương lai, nàng ta làm sao có thể trừng mắt nhìn trượng phu của mình bị một hồ ly tinh không biết từ nơi nào tới câu dẫn hồn phách được!
Dùng sức giậm chân, nàng tràn đầy không chịu, nói: “Bản thân không đồng ý”.
Tân khách ngồi đây khi nghe được lời của nàng, toàn bộ cười rộ lên.
Hạ Lan Mẫn từ nhỏ đến lớn chưa từng bị người ta chê cười như vậy, chỉ thấy hai mắt y trở nên âm trầm, trùng một âm thanh như băng hoàng tuyền, từng chữ từng chữ nói: “Nói nhảm, bản vương sao lại cần ngươi đồng ý”.
Nhìn thấy y như vậy, Lý Thiến Nhi đang bị đố kị tràn đầy trong đầu kia mới từ từ thanh tỉnh lại, chỉ thấy nàng phốc một cái quỳ xuống đất, liên tục nói: “Thϊếp thân lỡ lời, thϊếp thân lỡ lời, xin vương gia thứ tội, xin vương gia thứ tội!”
Hạ Lan Mẫn nhìn cũng không nhìn nàng ta, ngược lại nhìn tên mập họ Hàn kia, nói: “Mỹ nhân Hàn đại nhân dâng, bổn vương thu nhận, chỉ là tục ngữ có nói, đến mà không đi thì cũng rất phi lễ, để tạ lễ bổn vương tặng ngươi nữ nhân này, ngươi xem thế nào?”
Lý Thiến Nhi bị hắn chỉ vào, cả người mềm nhũng sạp trên đất, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được cùng thương tâm tuyệt vọng. Chỉ nghe nàng ta vừa khóc vừa cầu xin: “Đừng, đừng, thϊếp thân không muốn, thϊếp thân là người của vương gia mà! Xin ngài, xin ngài, đừng đem thϊếp thân đưa cho người khác!
Tần Dĩ Mạt nhìn Lý Thiến Nhi vừa rồi còn một bộ dạng vênh váo hung hăn, bây giờ lại như chó nhà có tang, trong lòng trở nên ngũ vị câu tạp.
Đột nhiên ngay tại lúc này, một âm thanh nhẹ nhàng mề mỏng vang lên, chỉ thấy gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Liên Nhi ở trong lòng Hạ Lan Mẫn khẽ hỏi: Tỷ tỷ này tại sao lại khóc vậy? Có liên quan đến ta sao?
Nhìn biểu tình tràn đầy bất an cùng thống khổ, vẻ thương yêu trên mặt Hạ Lan Mẫn lại càng tăng thêm.
Bạch Liên Nhi kia lại nắm lấy tay áo y, cầu xin nói: “Xin ngài buông tha cho tỷ tỷ này đi! Ngài đừng đem nàng cho người khác được không? Thoạt nhìn nàng ấy thật sự rất đáng thương đó!”
Trên mặt Hạ Lan Mẫn kia lập tức xuất hiện một vẻ do dự, cuối cùng không đỡ được đau khổ cầu xin của tiểu mỹ nhân, rốt cuộc chỉ là trừng lạnh Lý Thiến Nhi một cái, mở miệng nói: “Còn không mau cút đi!”
Hôm qua vẫn là lang quân thân mật tay áp má kề, trong nháy mắt đã ôm lấy một nữ nhân khác triền miên, Tần Dĩ Mạt nhìn Lý Thiến Nhi đang thất hồn lạc phách kia, trong lòng không biết vì sao lại sinh ra một chút đồng tinh, đến cả phẫn nộ bị nàng ta nhục nhã cũng giảm đi một chút.
“Đây là vận mệnh của nữ phụ ngăn trở nam nữ chính a!” – Tần Dĩ Mạt cười khổ một tiếng, quả nhiên vật hi sinh không thể lại là vật hi sinh, đến khi ca vũ lại bắt đầu vang lên, yến hội lại khôi phục náo nhiệt cực độ, mà điều bất đồng, chính là người ngồi trong lòng Hạ Lan Mẫn lúc này đã là Bạch Liên Nhi mà không phải là Lý Thiến Nhi nữa.
Sắc trời gần lúc hoàng hôn, Tần Dĩ Mạt trở về Tả phủ, Trầm Lệ An từ sớm đã nghe tiếng mà đến bước chân nhanh chóng tiến đến, lo lắng nắm lấy tay nàng hỏi đông hỏi tây.
“Lúc đầu cứ cho rằng chỉ là một cái thi hội, con đi chơi cũng tốt, lại không ngờ tới có quan hệ đến Mẫn vương gia, lúc ta vừa nghe tin thì gấp muốn chết!” – Trầm Lệ An áy náy hỏi: “Hà nhi, con có bị ủy khuất gì không?” – Còn không đợi Tần Dĩ Mạt nói câu nào, Thanh Bình sau lưng nàng sớm đã không nhịn được lập tức biết lên đem chuyện nàng bị Lý Thiến Nhi sỉ nhục như thế nào, Mẫn vương gia đem rượu đổ lên đầu nàng ra sao đều nói ra.
Trầm Lệ An hung hăng đánh lên cái bàn, tràn đầy giận dữ nói: “Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng mà!”
Tần Dĩ Mạt thấy nàng như vậy, ngược lại không nói gì nhiều, ai bảo người ta là Vương gia chứ?
“Lý Thiến Nhi kia chỉ là nữ nhi của một tri huyện, cho dù dựa vào Vương gia, cũng chỉ leo lên được cơ thϊếp, lại dám không xem ai ra gì như thế mà khi dễ con, chuyện này ta nhất định phải nói cho cha chồng, để lão nhân gia làm chủ cho con!”
Tả Lâm Trật là thiên hạ đại nho, môn sinh khắp nơi, tất nhiên là lời nói có trọng lượng. Nhưng Tần Dĩ Mạt lại không muốn vì nàng mà làm cho Tả phủ gặp phiền phức gì.
“Không cần như vậy, Lý Thiến Nhi kia chỉ sợ bây giờ mỗi ngày cũng không tốt lành gì đâu!”
Khi Trầm Lệ An nghe được nữ nhân trong rương kia là Bạch Liên Nhi, trên mặt lập tức tràn đầy sắc vị, chỉ thấy nàng ta mở to hai mắt, bất khả tư nghị kinh hô: “Con nói là, mỹ nhân ở trong rương là muội muội con—— Bạch Liên Nhi?”
Tần Dĩ Mạt đầy nghiêm trọng gật đầu: “Không chỉ như thế, nàng còn nói ngay cả tên của mình cũng không nhớ rõ là gì. Trên bữa tiệc ánh mắt của chúng con cũng có lướt qua nhau, mà trên mặt nàng cũng là một vẻ không quen biết, xem ra hoàn toàn quên mất con rồi! Giống như là nơi này….” – Nàng chỉ chỉ vào đầu: “Có vấn đề.”
“Ý của con là?”
“Ân!” – Tần Dĩ Mạt khẳng định gật đầu:”Hình như là nàng mất trí nhớ rồi!”
“Lúc đó con không xác định được tình hình chính xác, cho nên không dám để lộ, muốn trở về thương lượng với các trưởng bối rồi mới tính tiếp!”
“Con làm rất đúng!” – Trầm Lệ An vỗ vỗ tay nàng, trên mặt vẫn là một vẻ ngạc nhiên cùng suy tư, chỉ nghe nàng thì thào: “Ta phải nói chuyện này cho cha chồng, Hà nhi…” – Nàng nói rồi: “Con cũng phải đưa một phong thư đem chuyện nói với cha con, phải để ông ấy đến Chiết Châu một chuyến”.
Tần Dĩ Mạt gật đầu, biểu thị chính mình biết rồi, trong nhất thời trong phòng lại đột nhiên yên tĩnh, giống như hai nữ nhân này đều đang thầm suy nghĩ, Bạch Liên Nhi kia sao lại biến thành “lế vật”, lại thế nào “mất trí nhớ” rồi? Trong nửa năm nàng ta rời nhà trốn đi rốt cuộc là gặp phải chuyện gì?
Buổi chiều, Tần Dĩ Mạt nằm trên giường trằn trọc, nàng vừa nghĩ chuyện hôm nayvừa cố gắng nhớ đến kịch tình trong cuốn sách kia. Nàng khẳng định nói: Bạch Liên Nhi là mất trí nhớ rồi, chính là bởi vì ở trong kịch tình thực sự là có cái tình tiết nữ chính “mất trí nhớ” kia.
Vậy rốt cuộc là vì sao nàng ta mất trí nhớ đây? Tần Dĩ Mạt cố gắng nhớ lại. Nàng nhớ kĩ trong quyển sách, ban đầu là Bạch Liên Nhi rời nhà trốn đi, đi tìm mối tình đầu lúc nhỏ——NamCung Phong Hoa, từ đó mà bắt đầu. Tình tiết câu chuyện lại khái là, nữ chính phẫn nam trang một đường “trừng gian diệt ác” chạy đến “Bích Liễu sơn trang” của Nam Cung gia, nơi đang mở ra đại hội võ lâm gì đó.
Mà đại hội võ lâm này, đề tài chủ yếu là “Làm sao gϊếŧ được Ma Giáo giáo chủ Thi Hình Thiên”. Mà hơn nữa, càng thêm cẩu huyết là, Bạch Liên Nhi này khi cơ duyên đến từng cứu giáo chủ đại nhân đang bị thương nặng, vì thế mà giáo chủ đại nhân lại “Yêu nàng muốn chết”. Nhưng mà! Trong lòng nữ chính của chúng ta chỉ yêu có Nam Cung ca ca của nàng.
Cuối cùng nàng lặng lẽ đi, đi đến bên cạnh Nam Cung Phong Hoa. Sau đó là những tràn thiên lôi cẩu huyết bắt đầu, ngắn gọn là Nam Cung Phong Hoa nhận ra nàng, hai người thân thân tương tái. Nhưng mà ——tình yêu lại cần có khúc khuỷu cùng đau thương! Lúc này trong truyện ngoại trừ Tần Dĩ Mạt nàng còn có một vật hi sinh nữ phụ lại xuất hiện.
Người này là Ngô Thu Thủy, trong chốn võ lâm có biệt danh là “Thủy tiên tử”, nàng ta đối với phong thái của Nam Cung Phong Hoa chính là ước muốn đã lâu nha! Vì thế mà bi kịch bắt đầu, nữ chính thuần khiết không biết thế sự làm sao đấu được với “nữ ma đầu” tâm cơ thâm trầm này, thiên lôi lại càng kéo đến, các loại hiểu lầm cẩu huyết lại kéo đến bên hai người hắn.
Cuối cùng khi tận mắt nhìn thấy nữ nhân kia cùng Nam Cung ca ca của nàng nằm trên một giường, Bạch Liên Nhi tuyệt vọng!
Trong lúc đau lòng muốn chết, nàng ta chỉ để lại một phong thư tình gì đó cho Nam Cung Phong Hoa, sau đó chính mình rời đi.
Đương nhiên là, kịch tình tiếp theo tất cả mọi người đều biết, đơn giản là Nam Cung Phong Hoa đau lòng ra sao, tìm kiếm nữ chính ra sao đó.
Mà tiểu nữ phụ hung ác kia cũng không chỉ như thế, càng phái người suốt đêm truy sát Bạch Liên Nhi. Nghĩ đến đây, Tần Dĩ Mạt lại cảm thấy dạ dày của mình lại trở nên rất đau.
Tục cữ nói không sai, trong các quyển truyện thường là xuất hiện hắc y nhân, truy sát này nọ kế tiếp nhất định sẽ gặp phải một cái———vách núi.
Vì thế Bạch Liên Nhi nàng cứ như thế ván đã đóng thuyền “Rơi xuống núi” rồi.
Vì thế mà đầu nàng ta lại bị động chạm mà———mất trí nhớ luôn.
Đây là toàn bộ nguyên nhân trong quyển sách khi nhắc đến chuyện nàng ta mất trí nhớ.