- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Đường Về
- Chương 37
Đường Về
Chương 37
Edit: Mây
Trước khi gặp được Giang Chu, đối với Lục Mạnh Ngữ mà nói, yêu đương là hy vọng xa vời, càng đừng nói đến kết hôn.
Thậm chí cô còn cảm thấy cả đời này mình cũng không kết hôn được.
Chỉ là, sau khi gặp được anh, tất cả đều phát triển theo chiều hướng không thể khống chế được.
Rồi lại làm cho cô cảm thấy kỳ lạ là, nó nên như thế này.
Chuyện kết hôn của hai người bọn họ, là điều thuận lợi ngoài sự liệu.
Lục Mạnh Ngữ cũng chưa bao giờ dám nghĩ, mình sẽ có một ngày kết hôn với một người đàn ông mà mình quen biết chưa đến nửa năm.
Bọn họ xem mắt vào tháng năm, đầu tháng mười tổ chức hôn lễ.
Từ khi quen biết, tìm hiểu nhau rồi lại đến yêu nhau, cũng chỉ có một tháng.
Mấy tháng sau đã ấn định ngày cưới, chuẩn bị các công việc liên quan đến kết hôn.
Ở một mức độ nhất định nào đó, cũng coi như là kết hôn chớp nhoáng.
Nhưng cô không những không có cảm giác không an tâm, ngược lại còn cảm thấy rốt cuộc mình cũng đã tìm được bến đỗ thuộc về mình rồi.
—— Một bến cảng bất kể là khi cô mệt nhọc, vất vả, hay là tủi thân, khổ sở, hay là vui vẻ, cũng có thể đủ làm cho cô hạnh phúc.
Ngày cưới là ngày 1 tháng 10, thời tiết rất đẹp, trời trong nắng ấm.
Tất cả mọi người đều đến tham gia hôn lễ long trọng của bọn họ.
Lục Mạnh Ngữ ôm lấy cánh tay Lục Quảng Đông đi lên thảm đỏ, cuối cùng nắm lấy tay Giang Chu.
Người phụ nữ mặt một bộ váy cưới trắng tinh dài quét đất, đường cong cơ thể lả lướt được váy cưới phác hoạ vô cùng rõ ràng, vốn dĩ cô đã có vẻ ngoài rất xinh đẹp nhưng hôm nay quả lại đẹp không gì sánh được, làm cho Giang Chu cũng không rời được mắt.
Người đàn ông mặc một bộ âu phục màu đen, cà vạt màu đỏ, rất hoàn hảo với ngày vui hôm nay.
Anh vẫn giống như ngày bọn họ đi xem mắt nhau, trang phục chỉnh tề, mái tóc chải ngược cẩn thận tuấn tú, dáng người đàn ông cao lớn, thẳng tắp đứng chính giữa, tựa như một hoàng tử cao quý, ưu nhã.
Trước kia Lục Mạnh Ngữ đã nghĩ rằng, người đàn ông đẹp trai hoàn hảo như vậy, chỉ có trong truyện tranh mới có.
Hôm nay cô mới biết được, hoàng tử có thể bước ra từ trong truyện tranh.
Tựa như anh đã đi đến bên cạnh cô.
Hai người trang nghiêm tuyên thệ với mục sư, trao đổi tín vật, ôm hôn.
Trình tự hôn lễ phức tạp và dài dòng cũng không làm hao hết sự nhiệt tình và kiên nhẫn của bọn họ, ngược lại còn làm cho bọn họ càng ngày càng cảm thấy vui vẻ hơn.
Bởi vì, bọn họ thật sự kết hôn rồi.
Sau hôn lễ, Giang Chu và Lục Mạnh Ngữ lập tức bay đi nước ngoài vào ngày hôm đó, dự định hưởng tuần trăng mật trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh.
Đến trưa ngày hôm sau mới đến Santorini.
Trước khi đi Lục Mạnh Ngữ và Giang Chu đã đặt trước khách sạn, sau khi cất hành lý, Lục Mạnh Ngữ định đi tắm rửa trước để thư giãn một chút, để đến chiều sẽ đi ra ngoài cùng Giang Chu.
Cô tháo vòng cổ, khuyên tai và các trang sức khác xuống, vừa mới xoay người, đang định đi tìm quần áo, thì lập tức rơi vào trong lòng người đàn ông.
Giang Chu ôm cô, thấp giọng hỏi: “Cùng nhau không?”
Lục Mạnh Ngữ ngẩn ra, mặt bắt đầu trở nên vừa đỏ vừa nóng.
Mấy tháng nay, tuy rằng luôn thích ôm cô hôn cô, cũng làm ra một vài chuyện người lớn sắp phá tan phòng tuyến.
Nhưng đến điểm mấu chốt, rốt cuộc vẫn không có chậm vào.
Nhưng hiện tại không giống, bọn họ đã là vợ chồng.
Lục Mạnh Ngữ không từ chối, chỉ đỏ mặt, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Em muốn lấy quần áo.”
Người đàn ông cười cười, nói nhỏ bên tai cô: “Lấy quần áo làm gì.”
Nói xong, trên vành tai cô truyền đến một luồng xúc cảm ấm áp.
Lục Mạnh Ngữ hơi hoảng hốt, cô nghiêng nghiêng đầu, ngón tay bất giác nắm chặt quần áo anh, cô ngửa mặt nhìn đèn treo xinh đẹp trên trên trần nhà, cảm giác tầm mắt hơi mơ màng, cơn hoa mắt chóng mặt càng ngày càng dữ dội hơn.
Xúc cảm của cơ thể bị phóng đại từng chút từng chút một, mỗi một lần anh chạm vào đều làm cho cô nắm chặt anh hơn một chút, cho đến khi hai người chuyển qua phòng tắm mở, hơi nước ấm mờ mịt bay lên.
Giang Chu ôm người phụ nữ xấu hổ gần như không dám ngẩng đầu vào trong bồn tắm, nước chảy chầm chậm, ngay sau đó anh cũng bước vào, ôm chặt lấy cô.
Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, giống như chốn bồng lai tiên cảnh, ánh mắt của người phụ nữ nằm trong bồn tắm cũng bị che bởi một tầng sương mù, hai tay cô nắm lấy thành bồn tắm, sau đó ôm lấy cổ người đàn ông, ấm ức phát ra một tiếng rất nhẹ.
Giống như khóc nhưng không phải khóc, rất đáng yêu.
……
Lúc đi từ trong phòng tắm ra đã là hai tiếng sau.
Sau khi Lục Mạnh Ngữ lên giường thì lập tức quấn chặt chăn, cơ thể vừa đau vừa nhức, nếu không phải vì đi ra ngoài ngắm hoàng hôn đẹp nhất, cô cũng không muốn động đậy.
Giang Chu rất nhanh nhẹn lấy quần áo của mình ra mặc vào, sau đó lại cầm quần áo của Lục Mạnh Ngữ, bao gồm cả nội y.
Lục Mạnh Ngữ đỏ mặt nhìn món đồ trong tay anh, nhỏ giọng nói: “Không phải cái này, muốn cái màu đen kia.”
Giang Chu cười cười, xoay người đi đổi.
Hai người ở khách sạn nghỉ ngơi một buổi chiều, chạng vạng mới đi ra ngoài, tay trong tay chậm rãi đi dạo dọc bờ biển Aegean, ngắm hoàng hôn vô cùng xinh đẹp.
Khung cảnh nơi này rất đẹp, như là xứ sở thần tiên trong giấc mơ.
Cách đó không xa có những ngôi nhà nhỏ màu trắng xanh, làm cho người nhìn cảm thấy rất vui mắt.
Bầu trời và biển rộng đều trong xanh, ngay cả cơn gió nhẹ thổi qua cũng rất dịu dàng và sạch sẽ.
Lục Mạnh Ngữ dừng lại, nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
Giống như, là hương vị của tình yêu.
Giang Chu ôm chặt lấy cô từ phía sau, nghiêng đầu hôn lên sườn mặt cô.
Người phụ nữ ở trong lòng ngực anh khẽ cười, âm thanh dịu dàng, hiền hòa.
Anh lại nhìn thấy được nụ cười đã từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của anh.
Nụ cười đó, vừa ấm áp vừa kiên định.
Lúc này lại xuất hiện trên mặt cô một lần nữa.
Hai người tiếp tục đi chơi bên ngoài đến hơn mười giờ mới trở về.
Buổi tối tắt đèn chùm trên đỉnh đầu, chỉ để lại hai ngọn đèn tường màu vàng, ánh sáng trong phòng vừa tối tăm vừa ái muội.
Ban đầu Lục Mạnh Ngữ nằm trên giường ôm Ipad chơi trò chơi, sau đó phát hiện Giang Chu nằm nghiêng ở bên cạnh, dùng tay chống đầu nhìn cô chằm chằm, Lục Mạnh Ngữ chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Người đàn ông khẽ hừ một tiếng, “Trò chơi quan trọng hơn anh sao?”
Lục Mạnh Ngữ: “……”
Cô rất bất lực bật cười, sao lại giống trẻ con như vậy chứ.
“Anh thật trẻ con,” Cô cười nói, “Sao có thể xin sự chú ý giống trẻ con vậy……”
Còn chưa nói xong, cô đã bị người đàn ông kéo qua, Lục Mạnh Ngữ nằm sấp trên người anh trong thoáng chốc.
“Anh trẻ con?” Giọng của Giang Chu rất thấp, hơi khàn, âm cuối cũng trầm hơn bình thường rất nhiều, “Xem ra anh nên làm chút gì đó để chứng minh anh không phải là trẻ con.”
Lục Mạnh Ngữ giãy giụa trong lòng anh khẽ cười, “Giang Chu……”
Người đàn ông trở mình, đè người ở phía dưới, mặt mày anh ẩn chứa ý cười, mái tóc rất mềm mại dán vào trên làn da, nhìn qua rất ngoan, nhưng thật ra lại không có một chút nào.
“Chiều nay không phải đã nói rồi sao, gọi anh là ông xã.” Người đàn ông nhướng đuôi lông mày, cổ áo choàng tắm dài trên người mở rộng ra, để lộ ra một mảng da thịt lớn, vô cùng gợi cảm.
Khuôn mặt Lục Mạnh Ngữ lập tức hiện lên một mảng đỏ ửng.
Chiều nay…… Gọi anh là ông xã……
Ánh mắt cô mất tự nhiên chớp chớp vài cái, ngay sau đó lại nghe thấy người đàn ông cười nhẹ nói: “Chúng ta làm quen một chút.”
Rất nhanh, nhiệt độ trong phòng tăng vọt lên, dần dần truyền đến giọng nói trầm thấp dụ dỗ của người đàn ông, còn có tiếng gọi “ông xã” đứt quãng của người phụ nữ.
……
Xong việc.
Lục Mạnh Ngữ rúc vào trong lòng Giang Chu, yên tĩnh nhìn anh, sau đó vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve nốt ruồi lệ ở khóe mắt anh.
“Giang Chu,” Cô mím môi, hỏi: “Anh có thích trẻ con không?”
Người đàn ông cụp mắt nhìn người phụ nữ trong lòng, cười nói: “Anh đã nói rồi, con cái đối với anh mà nói không phải thiết yếu, nhưng em thì phải.”
“Cho nên, nếu em muốn, thì chúng ta phải cố gắng nhiều hơn, nếu không được, thì xin sự trợ giúp của kỹ thuật y khoa, nếu y học vẫn không giải quyết không được, thì chúng ta đi nhận nuôi.”
“Luôn có rất nhiều cách.”
Lục Mạnh Ngữ cọ cọ ở trong lòng anh, qua một lúc, cô kéo tay anh nói: “Em thích.”
“Em vẫn rất hy vọng, có thể có một đứa con thuộc về chúng ta.”
Giang Chu khẽ hôn lên thái dương của cô, thấp giọng trấn an: “Sẽ có.”
Ba năm sau.
Lục Mạnh Ngữ mang thai, bụng đã lớn đi đến công ty Giang Chu đưa cơm tối cho người đàn ông đang tăng ca, bị Giang Chu lảm nhảm một trận.
Sau khi người đàn ông nhìn cô thì vội vàng đi đến xách hộp giữ nhiệt trong tay cô, vô cùng cẩn thận đỡ cô đi vào phòng làm việc của mình.
Để Lục Mạnh Ngữ ngồi xuống trên sô pha mềm mại.
“Còn một tháng nữa là sinh rồi, em còn dám chạy lung tung?” Giang Chu hơi tức giận, nhưng lại rất đau lòng, “Em mang thai đã đủ vất vả rồi, còn chạy tới đưa cho anh làm gì.”
Lục Mạnh Ngữ cười cười, “Em cũng cần phải vận động mà, ở nhà buồn muốn chết.”
“Chờ anh ba ngày nữa,” Anh sờ sờ khuôn mặt mịn màng của cô một chút, “Đến lúc đó mỗi ngày sẽ đi ra ngoài dạo quanh cùng em.”
“Ôi,” Lục Mạnh ngữ bỗng nhiên dựa ra phía sau lưng ghế sô pha, vuốt bụng cười nói: “Con đang đá em!”
Giang Chu vội vàng đặt tay lên trên bụng Lục Mạnh Ngữ, cảm nhận được rõ ràng từng đợt rung một, sau đó anh tiến tới, quỳ một gối xuống đất, dán lỗ tai lên bụng nhô lên của Lục Mạnh Ngữ, vô cùng dịu dàng nói: “Cục cưng à, ba đây.”
Lục Mạnh Ngữ cụp mắt nhìn Giang Chu, người đàn ông mặc một bộ âu phục tinh xảo, mái tóc vuốt ngược cẩn thận, lúc này đôi mắt cong cong nói với bụng của cô: “Quả bóng tròn, ba con đây.”
Khóe miệng Lục Mạnh Ngữ cũng hiện lên nụ cười hạnh phúc, cô giơ tay, nhẹ nhàng ôm lấy đầu người đàn ông, ngón tay chậm rãi xoa xoa khuôn mặt tuấn tú của anh.
Năm trước lúc phát hiện mình có thai, cô cũng không dám nói với ai, thậm chí còn không thể tin nổi.
Bởi vì sợ mang đến thất vọng cho anh, cho nên cô tự mình đến bệnh viện kiểm tra, nhận được kết quả là, cô thật sự có thai, hơn nữa thai nhi rất khỏe mạnh.
Lục Mạnh Ngữ lập tức không nhịn được nữa, gọi điện thoại cho Giang Chu, lúc cô nói với anh bốn chữ “Em có thai rồi” này, giọng nói kích động, run rẩy.
Mà lúc ấy anh đang ở mở cuộc họp, bởi vì tin tức này, trực tiếp hủy bỏ cuộc hợp, rất rõ ràng thông báo với nhân viên: “Vợ tôi có thai rồi, hủy bỏ cuộc họp này trước.”
Nói xong anh vội vàng chạy từ công ty ra, lái xe tới rồi bệnh viện tìm cô.
Cũng bởi vì chuyện này, toàn bộ nhân viên trong công ty đều biết bà chủ của bọn họ đã có thai.
Ánh mắt Lục Mạnh Ngữ dịu dàng nhìn Giang Chu, trong lòng ngập tràn niềm vui.
Cô chưa bao giờ dám tưởng tượng sẽ có một ngày như vậy.
Nhưng hiện tại sự thật đang ở nói với cô rằng, mỗi người đều có quyền được hạnh phúc.
Mấy năm sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, là giai đoạn u ám nhất trong cuộc đời tôi. Thậm chí tôi còn cho rằng, đời này tôi cũng không thể có được một cuộc hôn nhân hoàn hảo.
Cũng không dám hy vọng xa vời sẽ có một người đàn ông tới yêu tôi.
Nhưng, đã có một người đàn ông như vậy, anh kiên định mà nói cho tôi biết, Lục Mạnh Ngữ, em xứng đáng.
Là anh đã kéo tôi ra khi tôi muốn một mình trốn đến một nơi thật xa giấu mình đi, kịp thời kéo tôi một cái, làm cho tôi quay đầu lại, mới có thể nhìn thấy những nơi phồn hoa và hoàng hôn sau này.
Là anh ấy nắm tay của tôi, dẫn tôi đi ngắm nhìn thế giới này, xem rốt cuộc hạnh phúc trông như thế nào.
Cuộc đời này gặp được Giang Chu, là chuyện may mắn nhất đời này của tôi.
Nếu có kiếp sau, xin tiếp tục mối tình duyên này.
Lục Mạnh Ngữ.
Ba chữ rất bình thường, kết hợp lại với nhau, đối với tôi mà nói đã trở thành một cái tên rất quan trọng.
Cái tên này làm cho tôi nhớ suốt bốn năm.
Là người phụ nữ tôi luôn nghĩ đến, người phụ nữ tôi đã yêu sâu sắc, cuối cùng đã trở thành cô dâu của tôi.
Từ đây, Giang Chu chủ mưu đã lâu, biến yêu thầm trở thành sự thật.
Lục Mạnh Ngữ, anh sẽ không chỉ nhớ nhung em bốn năm.
Đời này, đều là em.
——
Trước kia, tôi không tin Thần Phật, không quan tâm đến có kiếp sau và luân hồi, nhưng hiện tại, tôi tình nguyện tin tưởng có Thần Phật tồn tại, cũng tin vào thế gian này có kiếp sau kiếp sau.
Chỉ cầu xin Thần Phật phù hộ, kiếp sau có thể để cho tôi tiếp tục bảo vệ người phụ nữ của mình.
Tên của cô ấy, Lục Mạnh Ngữ.
- -----oOo------
Nữ sinh viên mỹ thuật × Nam họa sĩ trầm cảm
(Cứu rỗi tâm hồn)
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Đường Về
- Chương 37