Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đường Về

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Mây

Lúc Quý Du Nhiên và Lục Trọng Cẩn ôm nhau trước cửa phòng triển lãm ảnh, bên cạnh bỗng nhiên có giọng nói của của một cậu bé vang lên: “Bố nuôi!”

Lục Trọng Cẩn buông Quý Du Nhiên ra, quay đầu lại đã nhìn thấy Phong Giác đang ngửa mặt lên nhìn anh, tuy rằng chỉ mới chín tuổi, nhưng cậu nhóc này dường như còn rất hiểu chuyện nháy mắt với Lục Trọng Cẩn.

Lục Trọng Cẩn không nói gì bật cười, nâng tay lên sờ đầu cậu, hỏi: “Sao con lại đến đây?”

“Mẹ con nói hôm nay có buổi triển lãm ảnh về bố, cho nên dẫn con đến xem.” Phong Giác nói xong không đợi Lục Trọng Cẩn nói gì lập tức nhìn sang Quý Du Nhiên ở bên cạnh đang hơi bối rối, vội vàng hỏi Lục Trọng Cẩn: “Bố nuôi, đây chính là ngôi sao sáng nhất mà người luôn nói đúng không!”

Quý Du Nhiên hơi nhíu mày, cái mà ngôi sao sáng nhất?

Lục Trọng Cẩn lại quay đầu sang trong ánh mắt có cả ý cười nhìn Quý Du Nhiên, trả lời Phong Giác: “Đúng vậy.”

Ngay sau đó Lục Trọng Cẩn kéo Quý Du Nhiên đến, giới thiệu với cô: “Đây là cậu bé anh cứu năm đó.”

Quý Du Nhiên chợt hiểu ra điều gì đó, trách không được vừa nhìn thấy đã gọi anh là bố nuôi.

Phải không? Quý Du Nhiên bỗng nhiên bị lệch trọng điểm, thầm nghĩ: Lục Trọng Cẩn người này chỉ mới hai mươi tuổi đã làm bố rồi sao?

Phong Giác vô cùng thông minh gọi Quý Du Nhiên: “Con chào mẹ nuôi! Rốt cuộc con cũng được gặp người rồi!”

Quý Du Nhiên bị làm cho bất ngờ nhướng mày, cười hỏi: “Rốt cuộc?”

Phong Giác vừa định nói chuyện, một người phụ nữ vừa thông minh vừa xinh đẹp vội vàng đi tới, là mẹ của Phong Giác, Phùng Lị.

Phùng Lị hoàn toàn không cần Lục Trọng Cẩn giới thiệu, ngay lập tức biết được người trước mắt này chính là cô gái kia.

Chị mỉm cười, giọng điệu dịu dàng: “Du Nhiên chào em, chị là Phùng Lị.”

Quý Du Nhiên cũng tự nhiên hào phóng chào hỏi, “Xin chào, chị Phùng Lị.”

“Chị dẫn Tiểu Giác đi xem triển lãm ảnh trước, sau khi kết thúc nếu hai người có thời gian rảnh, cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?” Phùng Lị chủ động mời.

Lục Trọng Cẩn khẽ gật đầu, “Ừm.”

Phùng Lị cười nói: “Vậy hai người tiếp tục nói chuyện đi.”

Nói xong lập tức kéo cậu bé vào trong phòng triển lãm.

Trong lòng Quý Du Nhiên có một vài thắc mắc, kéo Lục Trọng Cẩn hỏi anh: “Vừa Phong Giác nói ngôi sao là có ý gì?”

Lục Trọng Cẩn khẽ cười trả lời: “Thì có nghĩa là ngôi sao.”

Quý Du Nhiên hừ nhẹ vài cái, véo mu bàn tay anh một cái, giả vờ uy hϊếp: “Nhanh nói đi!”

Lục Trọng Cẩn ngược tay cô lại bao bọn trong lòng bàn tay, Quý Du Nhiên vùng vẫy nhưng không thoát ra được, chỉ có thể để mặc cho anh nhẹ nhàng giữ chặt tay mình.

Quý Du Nhiên không phục thầm nghĩ: “Anh nghĩ anh không nói thì em sẽ không biết được sao? Đợi một chút nữa em sẽ đi tìm Phong Giác hỏi cái rõ ràng.”

Lục Trọng Cẩn dẫn đội viên trong đội cứu hỏa đến xem triển lãm ảnh nửa tiếng đồng hồ, trước khi đi còn chụp ảnh chung với Quý Du Nhiên và ông chủ của phòng làm việc.

“Buổi tối liên lạc.” Trước khi lên xe Lục Trọng Cẩn nói với Quý Du Nhiên.

Quý Du Nhiên gật đầu, đứng ở trước cửa phòng triển lãm nhìn xe cứu hỏa rời đi, cho đến khi biến mất trong tầm nhìn của cô, cô mới chậm rãi thu lại ánh mắt.

Sau khi vào phòng triển lãm, Quý Du Nhiên nhìn thấy Phong Giác đang nhìn chằm chằm tấm ảnh đội viên của Lục Trọng Cẩn đang huấn luyện không chớp mắt, cô đi đến, nhẹ giọng gọi cậu bé: “Phong Giác?”

Cậu bé khôi phục lại tinh thần, ngửa đầu lên nhìn về phía Quý Du Nhiên, rồi sau đó mỉm cười, cái miệng rất ngọt ngào gọi cô: “Mẹ nuôi.”

Cách gọi “Mẹ nuôi” này làm cho Quý Du Nhiên vô cùng thích thú nhếch môi, cô đơn giản hỏi thẳng Phong Giác: “Vừa con nói ngôi sao, là có ý gì thế?”

Phong Giác rất thành thật nói ngay cho cô biết: “Bố nuôi nói ngôi sao sáng nhất không ở trên bầu trời, mà ở trong lòng.”

“Trong lòng mỗi người đều có rất nhiều ngôi sao, nhưng ngôi sao sáng nhất đó, chính là người quan trọng nhất với mình.”

“Mẹ nuôi người chính là ngôi sao sáng nhất trong lòng bố nuôi đó.” Phong Giác vô tội chớp chớp mắt: “Đây là bố nuôi tự mình nói.”

Quý Du Nhiên hoảng hốt, trái tim trong l*иg ngực trở nên rất ồn ào, âm thanh lớn đến mức cô cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Cô im lặng trong vài giây, nhẹ giọng hỏi: “Anh ấy còn nói gì với con nữa không?”

“Rất nhiều ạ! Bố nói mẹ rất tùy hứng, thích được bố nuông chiều, người khác cũng không chịu nổi tính tình xấu của người, còn nói người đặc biệt thích ăn đồ ngọt, thích chụp ảnh nhất, nói ảnh người chụp đều rất đẹp……” Phong Giác vừa nhắc tới Lục Trọng Cẩn giống như ngay lập tức biến thành người hay lảm nhảm, thao thao bất tuyệt, trong giọng nói còn bất giác mang theo sự ngưỡng mộ đối với Lục Trọng Cẩn.

Trong lúc Quý Du Nhiên còn đang hơi thất thần nghe Phong Giác nói Lục Trọng Cẩn đã từng nói gì về cô, Phùng Lị cũng đã đi tới.

“Đang nói cái gì?” Phùng Lị cười hỏi.

Trong ánh mắt của Phong Giác có ánh sáng lóe lên, giọng điệu hào hứng lại vui vẻ, tự hào nói: “Đang nói về bố nuôi ạ!”

Phùng Lị nhìn về phía Quý Du Nhiên, hai người đều thản nhiên mỉm cười.

Sau đó Quý Du Nhiên và Phùng Lị cùng đến quán cà phê gần đó ngồi xuống nói chuyện phiếm, bởi vì Quý Du Nhiên muốn biết những chuyện liên quan đến Lục Trọng Cẩn, Phùng Lị ngay lập tức nói ra những gì chị biết cho Quý Du Nhiên nghe.

“Năm đó lúc cậu ấy còn đang nằm viện, có lần chị đến xem cậu ấy, đẩy cửa ra nhìn thấy cậu ấy đang ngồi một mình đối diện với cửa sổ.”

“Đi qua đi mới phát hiện, cậu ấy đang lén lút khóc.”

Quý Du Nhiên giật mình ngước mắt lên, vẻ mặt kinh ngạc.

“Em có biết vì sao không?” Phùng Lị cố ý úp úp mở mở, cười hỏi Quý Du Nhiên.

“Bởi vì…… Chia tay?” Cô không quá chắc chắn chỉ dám hỏi.

Quý Du Nhiên thật sự là nghĩ không ra nguyên nhân nào khác, bởi vì Lục Trọng Cẩn cũng không phải là túi khóc nhỏ, ngược lại anh vốn dĩ là một chàng trai không dễ dàng rơi nước mắt.

Phùng Lị lắc đầu, lời nói nhẹ nhàng chậm rãi lại dịu dàng: “Lúc ấy cách lúc hai người chia tay cũng đã được một khoảng thời gian.”

“Chị hỏi cậu ấy làm sao vậy, cậu nói, bảo bối của cậu ays sống không tốt, cậu ấy cảm thấy bất lực (*), buồn bực.”

(*) Nguyên gốc là “有心無力” dịch ra là “Hữu tâm vô lực”: có nghĩa là có mong muốn và ý định, nhưng không có sức lực để thực hiện chúng.

Trái tim Quý Du Nhiên chấn động, hốc mắt lập tức bị một lớp hơi nước bao phủ.

“Lúc ấy hình như em có đi khám bác sĩ tâm lý đúng không?” Phùng Lị nhìn Quý Du Nhiên, nói.

“Chị thấy cậu ấy đau lòng như vậy, bảo cậu ấy đi tìm em, nói hết tất cả mọi chuyện với em, cố gắng cứu vãn lại một chút, nhưng là cậu ấy lại lắc đầu cự tuyệt.”

“Cậu ấy nói chuyện xảy ra ngày hôm đó đã tạo thành một vết thương trong lòng em, cậu ấy chỉ có thể chờ em trở về.”

—— “Nếu cô ấy không trở về thì sao?”

—— “Sẽ không, cô ấy đã từng nói, cho dù cô ấy có đi rồi, cuối cùng cũng sẽ trở về.”

Phùng Lị lấy một tờ giấy khăn đưa cho Quý Du Nhiên, “Đây nguyên văn lời cậu ấy nói.”

Quý Du Nhiên siết chặt tờ khăn giấy mỏng trong tay, hơi mím môi, nghe thấy Phùng Kị khẽ thở dài: “Mấy năm nay Trọng Cẩn vẫn luôn đợi em trở về.”



Tối đó, Lục Trọng Cẩn trở về từ đội cứu hỏa, đưa Quý Du Nhiên và mẹ con Phùng Lị cùng nhau ăn một bữa cơm.

Sau khi ăn cơm tối xong, Quý Du Nhiên đi theo Lục Trọng Cẩn về căn hộ của anh gần đội cứu hỏa.

Vừa vào cửa Quý Du Nhiên cởi giày cao gót ngay lập tức xoay người ôm vòng tay lấy eo Lục Trọng Cẩn.

Cô giẫm chân lên trên mu bàn chân anh, tay di chuyển, ôm lấy cổ anh.

Lục Trọng Cẩn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, cứ như vậy hai người chậm rãi đi vào phòng khách.

Quý Du Nhiên dựa vào trong lòng anh, tiến đến gần bên tai nhẹ nhàng gọi anh một tiếng: “Lục Trọng Cẩn……”

Nghe thấy cô cứ muốn nói rồi lại thôi, Lục Trọng Cẩn khó hiểu nhíu mày, anh cúi đầu trầm giọng “Ừ” một tiếng rồi hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì,” Quý Du Nhiên lén hít hít mũi, cô nâng tay lên, bàn tay dừng ở trên đầu anh, chậm rãi vuốt ve vài cái, giống như là như vậy có thể an ủi được chàng trai rơi nước mắt năm đó, “Chỉ là muốn gọi anh thôi.”

Quý Du Nhiên nhắm mắt lại, bên tai lại nghe thấy những lời nói của Phùng Lị.

“Trọng Cẩn, anh yêu em thật là đau khổ, lúc bị treo lơ lửng trên con đường sinh tử đau đến mức phát điên cũng không khóc, lúc nhìn tin nhắn chia tay anh cũng không rơi nước mắt, nhưng khi biết được em sống không tốt, thế mà lại trốn đi khóc như một đứa trẻ.”

“Lục Trọng Cẩn.”

“Hửm?”

“Không có gì, vẫn là muốn gọi anh thôi.”

Quý Du Nhiên ôm chặt lấy anh, hít lấy hơi thở và hương vị trên người anh có thể giúp cho cô yên tâm.

L*иg ngực ấm áp và vòng tay cứng rắn bao bọc lấy cô, ngay sau đó Lục Trọng Cẩn xoay người cô lại, bế cô lên, đứng dậy nhấc chân đi vào phòng tắm trong phòng ngủ.

Trong không gian không phải là quá rộng rãi, tràn ngập hơi nước nóng, giống như mây mù đang lượn lờ, tiếng nước vang từng đợt, cùng với đó là từng tiếng gọi “Trọng cẩn” yêu kiều từ trong miệng Quý Du Nhiên, nhiệt độ không ngừng tăng lên.

Lúc Lục Trọng Cẩn bế Quý Du Nhiên ra khỏi phòng tắm thì đã là hai tiếng sau.

Vốn dĩ cùng nhau tắm rửa nên tiết kiệm được nhiều thời gian hơn, kết quả hai người lại lộn xộn lăn qua lăn lại, ngược lại càng lãng phí nhiều thời gian hơn.

Quý Du Nhiên chui vào trong chăn, nhắm mắt lại mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, Lục Trọng Cẩn để trần nửa người trên đi qua đi lại trong phòng, chỉ một lúc sau, anh bưng tới một ly nước ấm đến, ngồi xuống bên mép giường bảo Quý Du Nhiên ngồi dậy uống nước.

Quý Du Nhiên được anh đỡ dậy, dựa vào trong lòng anh bị anh đút uống hết một ly nước.

Chờ sau khi cô uống nước xong, dùng lòng bàn tay lau vệt nước ở khóe môi, sau đó Quý Du Nhiên lại nói với Lục Trọng Cẩn: “Năm mới sắp đến rồi, chúng ta đi thăm đội trưởng chị dâu còn có cả đứa trẻ nữa đi?”

“Ừm,” Lục Trọng Cẩn đặt ly nước sang bên cạnh, dựa vào mép giường ôm Quý Du Nhiên, “Hai ngay nữa sẽ đi.”

“Anh Bá Khiêm……” Quý Du Nhiên dừng một chút mới nói tiếp: “Anh muốn đi thăm anh ấy một chút.”

“Được,” Lục Trọng Cẩn vuốt đầu cô, “Anh đưa em đi.”

“Ừm.” Quý Du Nhiên lại chui vào trong lòng anh, giọng nói lười nhác, hỏi: “Ngủ không?”

“Mệt rồi?” Anh rũ mắt, thấp giọng hỏi.

“Buồn ngủ.” Quý Du Nhiên nhắm mắt lại lẩm bẩm.

“Mệt không?”

“Em đã nói là buồn ngủ!” Tính tình của cô sắp nổi lên, có hơi không kiên nhẫn.

“Buồn ngủ thì không sao, không mệt là được.”

Quý Du Nhiên: “……”

Sau khi tắt đèn.

“Lục Trọng Cẩn, anh là tên lưu manh!”

“Hửm?” Giọng nói người đàn ông trầm thấp, dán vào bên tai cô, cắn nhẹ một cái, cọ cọ thấp gọi: “Bảo bối không muốn sao?”

“Đợi em tám năm, chắc chắn rất vất vả đúng không?” Cô nhẹ nhàng hỏi.

“Không vất vả.”

Từ “chờ đợi” này thật sự vừa hấp dẫn vừa kỳ diệu.

Mấy năm nay chỉ cần Lục Trọng Cần nghĩ đến vào một ngày nào đó Quý Du Nhiên sẽ trở về, cho dù cuộc sống lúc ấy có tồi tệ, anh cũng sẽ ngay lập tức cảm thấy rất có động lực, làm cái gì cũng tràn ngập sự nhiệt tình.

Bởi vì sự “chờ đợi” này, bọn họ đều đã biến thành dáng vẻ lý tưởng trong tưởng tượng của mỗi người.

Trở nên trưởng thành vững vàng, trở nên lý trí và khoan dung hơn.

Cũng đủ để cùng nhau trải qua mọi thăng trầm trong cuộc sống.

Tin tưởng rằng cho dù sau này cuộc sống có khó khăn đến đâu, cũng sẽ không buông ra nhau tay ra nữa.



Hai ngày sau Lục Trọng Cẩn đặt biệt xin nghỉ một ngày, lái xe đưa Quý Du Nhiên về quê của đội trưởng.

Lúc bọn họ đến nơi thì đã gần đến giữa trưa, Lâm Diệc Vi đang bận rộn tiếp đón khách hàng ngày càng đông trong nhà hàng.

Chỉ có một cậu bé 4 tuổi đang cúi đầu cầm bút màu vẽ tô tranh ở trên một cái bàn trống, vô cùng ngoan ngoãn và yên tĩnh.

Lâm Diệc Vi đi từ sau bếp lên vừa đi ra đã nhìn thấy Lục Trọng Cẩn và một người phụ nữ ngồi bên cạnh anh, chị có hơi kinh ngạc, không ngờ Lục Trọng Cẩn sẽ đột nhiên đến đây, vội vàng đi tới, “Trọng Cẩn, sao em lại đến đây?”

“Đến thăm chị và Khang Khang.” Lục Trọng Cẩn ấm áp nói.

Khi Quý Du Nhiên thấy Lâm Diệc Vi nhìn về phía cô cũng tự nhiên hào phóng mỉm cười chào hỏi: “Xin chào, chị dâu.”

Khóe môi Lâm Diệc Vi cũng nở một nụ cười nhạt, “Xin chào xin chào.”

“Nhanh ngồi đi.” Lâm Diệc Vi vô cùng bối rối, đi rót cho bọn họ ly nước, nói: “Không biết hai người muốn đến đây, nếu không hôm nay không buôn bán nữa……”

“Không có gì, chị dâu cứ làm việc,” Quý Du Nhiên rất hiểu ý nói: “Là bọn em tùy tiện đến đây quấy rầy, chị không cần phải quan tâm đến bọn em.”

Bàn bên cạnh gọi bà chủ, nói muốn gọi cơm, Lâm Diệc Vi vô cùng áy náy nói: “Xin lỗi, hai người ngồi một lúc.”

Quý Du Nhiên và Lục Trọng Cẩn đi đến bàn cuối cùng, đứng ở trước mặt Tống Khang, cậu bé chăm chú vẽ tranh mới phát hiện ra ngẩng đầu lên.

Không ngờ vừa mới ngước mắt lên đã nhìn thấy Lục Trọng Cẩn, cậu bé ngay lập tức nhảy từ trên chỗ ngồi xuống, ôm lấy đùi Lục Trọng Cẩn, vui vẻ gọi: “Bố ơi!”

Lục Trọng Cẩn bế cậu bé lên, khóe môi nhiễm ý cười, hai cái răng khểnh hơi lộ ra, người đàn ông thu lại khí thế sắc bén bình thường khi dẫn đội huấn luyện, lúc này anh vừa dịu dàng vừa thân thiết, thoải mái ôm lấy cậu bé, trong mắt ngập tràn tình yêu thương, giọng điệu nói chuyện cũng ấm áp hơn rất nhiều, “Khang Khang đang làm gì vậy?”

“Đang vẽ tranh ạ,” Khang Khanh nói thật: “Con vẽ bố.”

Lục Trọng Cẩn bế cậu bé ngồi xuống, cúi đầu nhìn thấy nhân vật vẽ trên tờ giấy trắng, mặc một bộ đồng phục màu xanh, bên cạnh còn còn đặt một tấm ảnh của đội trưởng Tống Thu Thần.

“Mẹ nói bố là đại anh hùng,” Giọng điệu của Tống Khang vô cùng tự hào, nói với Lục Trọng Cẩn: “Sau này Khang Khang cũng muốn làm đại anh hùng, giống như hai bố vậy.”

Lục Trọng Cẩn không nói gì, chỉ sờ cái đầu nhỏ của Tống Khang.

Quý Du Nhiên ngồi đối diện, yên lặng nhìn bọn họ nói chuyện với nhau, trong lòng nổi lên từng đợt chua xót, đặc biệt là khi Tống Khang nói sau này cậu bé cũng muốn trở thành người giống như bố mình, trở thành anh hùng.

Tống Khang nhận ra được dì ngồi đối diện vẫn luôn nhìn cậu, cũng tò mò nhìn qua.

Lục Trọng Cẩn nói với đứa trẻ đang ngồi trên đùi mình: “Dì này chính là mẹ nuôi của Khang Khang, có còn nhớ không?”

Tống Khang chớp chớp mắt, trí nhớ rất tốt cậu nói: “Đây là dì chụp ảnh.”

“Đúng vậy, chính là dì đó, nhưng mà cô ấy cũng là mẹ nuôi của Khang Khang.” Lục Trọng Cẩn kiên nhẫn nói chuyện với đứa trẻ.

“Vì sao ạ?” Tống Khang không hiểu hỏi.

“Bởi vì ta là bố nuôi của Khang Khang.” Lục Trọng Cẩn không biết phải giải thích với đứa trẻ như thế nào, cuối cùng chỉ có thể đưa ra ví dụ nói: “Giống như bố mẹ của Khang Khang là một đôi, bố nuôi và mẹ nuôi cũng là một đôi.”

Tống Khang dường như đã hiểu ra, cậu gật đầu, ngoan ngoãn gọi Quý Du Nhiên: “Chào mẹ nuôi ạ.”

Quý Du Nhiên mỉm cười, rất dịu dàng chào hỏi đứa trẻ: “Chào Khang Khang nha!”

“Mẹ nuôi và bố nuôi mua cho con rất nhiều đồ chơi còn có đồ ăn vặt nữa,” Cô nói xong thì lấy đồ xách đến đây ra khỏi gầm bàn, đặt ở trước mặt Tống Khang, “Con xem này!”

“Oa!” Đôi mắt Tống Khang nhìn chằm chằm.

“Có thích không?” Quý Du Nhiên cười hỏi.

Tống Khang yêu thích mô hình xe hơi còn có bộ máy chơi game kia vuốt ve chúng liên tục, lại nhìn thấy một thùng đồ ăn vặt bên cạnh, trở nên hoạt bát hơn, vui vẻ cười giòn giã nói: “Thích ạ!”

Sau đó Quý Du Nhiên chơi đồ chơi cùng với Tống Khang, Lục Trọng Cẩn đứng dậy giúp Lâm Diệc Vi bưng thức ăn ra cho khách hàng, khách trong nhà hàng thấy một anh chàng đẹp trai lại nam tính như vậy bưng cơm cho bọn họ, không tự chủ được tập trung ánh mắt nhìn anh.

Thậm chí sau đó có khách hàng tới mới đi vào ăn cơm, trực tiếp hỏi xin số điện thoại của Lục Trọng Cẩn.

Lục Trọng Cẩn không kiêu ngạo không siểm nịnh từ chối, vô cũng lịch sự nói xin lỗi, làm cho người bị từ chối cũng sẽ không cảm thấy không vui.

Buổi chiều sau khi đi ra khỏi nhà hàng của Lâm Diệc Vi, Lục Trọng Cẩn lái xe đưa Quý Du Nhiên đến mộ của Tống Thu Thần trước, sau đó hai người mới lên đường trở về.

Chẳng qua là xe không lái về nhà, mà là chạy đến vùng ngoại thành một nghĩa trang.

Là nơi chôn cất anh trai anh.

Lục Trọng Cẩn và Quý Du Nhiên nắm tay bước lên bậc thang, bước từng bước đi lên, cuối cùng đi tới trước bia mộ có khắc tên “Lục Bá Khiêm”.

Người đàn ông trên bia mộ mặc quân trang màu xanh ô liu, ánh mắt kiên định, khuôn mặt điềm tĩnh cương nghị, đường nét trên gương mặt lưu loát rõ ràng.

Đặc biệt đẹp trai.

Vẫn là Lục Bá Khiêm trong trí nhớ của Quý Du Nhiên.

Lục Bá Khiêm hy sinh trong một lần làm nhiệm vụ trung yểm hộ đồng đội, vì nổ mạnh, cho nên một thi thể cũng không cong, di vật chôn ở mộ chỉ có một bộ quần áo.

Khi Quý Du Nhiên nghe được những lời này từ trong miệng Lục Trọng Cẩn, nước mắt rốt cuộc cũng không ngăn được liên tục rơi xuống.

Lục Bá Khiêm trong trí nhớ của cô người người điềm tĩnh và chín chắn, tỉnh táo lý trí, làm việc rất quyết đoán, một chút cũng không dây dưa, bất luận là làm cái gì cũng rất có chừng mực.

Tuy rằng anh là một người rắn rỏi như sắt thép, nhưng mỗi lần đối diện với chị Biên Duyệt lại luôn bất giác để lộ ra một mặt dịu dàng của người cứng rắn.

Lúc đó Quý Du Nhiên nghe Lục Trọng Cẩn nói chị Biên Duyệt cũng giống như anh và anh trai anh, đều lớn lên trong đại viện, là thanh mai trúc mã với anh Bá Khiêm.

“Chị Biên duyệt, chắc chắn sẽ vô cùng khổ sở đúng không?” Quý Du Nhiên lau sạch nước mắt, nhẹ giọng lẩm bẩm.

Lục Trọng Cẩn trầm mặc một lúc, mới chậm rãi trả lời “Ừ”, nói: “Chị ấy không chịu tin tưởng sự thật này, chưa từng đến thăm anh trai anh.”

“Nếu như đối mặt sẽ làm cho chị ấy đau khổ, thì trốn tránh cũng không phải là biện pháp.”



Trên đường hai người trở về, vừa vặn gặp được đại đội mật vụ ra ngoài làm nhiệm vụ.

Lục Trọng Cẩn lập tức quay đầu xe, nhanh chóng đuổi theo xe cứu hỏa chạy về phía nơi xảy ra sự việc.

Quý Du Nhiên ngồi ở ghế phụ, nhìn người đàn ông không chớp mắt, lúc sắp đến nơi, cô bình tĩnh nói với anh: “Em chờ anh trở về.”

“Trọng Cẩn, đến lúc đó đừng quên ôm em một cái.”

“Được.”

Quý Du Nhiên ngồi ở trong xe, xuyên qua kính chắn gió nhìn người đàn ông nhảy xuống xe nhanh chóng chạy về phía trước, khẽ mím môi.

Năm đó lúc chia tay, có một lần bi quan cô đã cho rằng đời này bọn họ sẽ không có bất kỳ ràng buộc nào trong cuộc sống này nữa.

Nhưng dần dần, cô mới hiểu được —— Anh và em cũng không phải người xa lạ, mà là đường về của nhau.

Cho nên mặc dù có đi lòng vòng rất xa, chờ đợi bao lâu, cuối cùng chúng ta vẫn là sẽ không màng tất cả chạy về phía nhau.

Con đường tương lai còn rất dài, sau này sẽ có vô số ngày ngày đêm anh đều sẽ giống như bây giờ, chạy xa khỏi em.

Nhưng em biết, cuối cùng anh đều sẽ lao ra khỏi đám cháy, cùng với ánh sáng trên người, chậm rãi đi về trước mặt em, ôm chặt lấy em, nói: “Bảo bối, anh đã trở về.”
« Chương TrướcChương Tiếp »