Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 62: Cắn anh kêu đau

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Thiếu máu sau sinh, cộng thêm tinh thần áp lực quá lớn nên ngất đi. Khi bác sĩ kiểm tra cho cậu, đã dặn dò tớ rất lâu, nói bọn tớ không biết chăm sóc cậu. Cậu nhìn xem, tên Tiêu Lạc Thiên kia khốn nạn như vậy, cậu lại cứu anh ta ở trước mặt bao nhiều người như vậy, anh ta không những không quan tâm đến cậu, còn đưa Nhan Như Ngọc đi. Đây không phải người có thể dùng từ khốn nạn để hình dung nữa rồi. Sớm biết như vậy, cậu cứu anh ta làm gì, để anh ta chết đi, cậu còn có thể lấy được phí ly hôn cao, tiếp tục đi tìm mùa xuân thứ hai của mình.”

Tôi cười ngây ngô.

Còn không phải sao, tôi chính là ngốc như vậy, ngốc đến nỗi tôi còn ghét bỏ chính mình.

Vừa nghĩ đến chuyện hôm qua, trong lòng tôi lại đau đến không thể thở nổi. Người đàn ông mà tôi yêu, ở thời điểm mà tôi cần anh ta nhất, đều không bao giờ đứng ở bên cạnh tôi, mà lại vứt bỏ tôi hết lần này đến lần khác, tôi còn mong chờ cái gì nữa chứ?

“Sao hôm qua cậu lại xuất hiện ở đó vậy? Còn ở cùng với... cậu hai Khưu?” Tôi vẫn không nhịn được hỏi về Khưu Thiên Trường.

“Cái này ấy, tớ tình cờ đi qua, cậu hai Khưu có tiền có quyền, còn vô cùng đẹp trai, thân là một cô gái độc thân chưa kết hôn, tớ hẹn hò với anh ấy có phải rất hợp, có phải rất xứng không.” Trương Hân tiến lên, cười ha ha hỏi.

“Ừ... rất... rất...”

Chữ xứng kia, tôi lại không thể nói ra được, cuối cùng tôi vẫn mất đi tất cả

sao? Đến cả một chút ấm áp cuối cùng cũng không còn.

Cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, trên người Khưu Thiên Trường vẫn còn đeo tạp dề gấu, trong tay anh cầm một cái khay đi đến, đặt cháo và chút món ăn kèm trước mặt tôi.

Anh ấy kiểm tra chất lỏng trong bình truyền, xác định vẫn chảy thuận lợi, nói với tôi: “Ăn cháo đi, anh vừa mới làm, em nhất định là đói rồi.”



Ngón tay của anh ấy thon dài trắng trẻo, đẹp như khuôn mẫu vậy.

Tôi ngây ngốc cầm lấy, máy móc ăn mấy miếng, trong đầu rối bời, hoàn toàn không biết rõ chuyện gì đang xảy ra.

Tại sao Khưu Thiên Trường lại ở đây?

Vì đến gặp Trương Hân sao?

“Phụt.”

Chắc là Trương Hân nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của tôi, bị chọc cười, vỗ vai tôi nói: “Được rồi, không trêu cậu nữa. Xem dáng vẻ thất vọng của cậu này, tớ sắp thật sự cho rằng tớ giống như Nhan Như Ngọc kia rồi, là một người xấu không thể tha thứ.”

Trương Hân đẩy Khưu Thiên Trường đến cạnh tôi, nói: “Đó người đàn ông tốt chăm sóc cậu cả một đêm, hơn nữa đến bây giờ còn chưa được chợp mắt, lại đặc biệt mua thức ăn làm cơm cho cậu đến rồi đây. Nhớ phải cảm ơn người ta. Tớ kiến nghị, khi nên ra tay thì phải ra tay, lấy thân báo đáp.”

“...”

Tôi ngẩn ra nhìn Trương Hân đặt tay tôi vào trong lòng bàn tay Khưu Thiên Trường, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, khi quay người đóng cửa, còn đặc biệt nháy mắt với tôi: “Nhân tiện nói một câu, tối qua tớ nhận được tín hiệu cầu cứu của cậu hai Khưu, mới đặc biệt đến quán rượu đấy, ném bạn trai tớ sang một bên, đủ là bạn bè rồi chứ?”

Vì vậy, trong đầu tôi đầy những mảnh vỡ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Tại sao những lời cô ấy nói tôi đều hiểu, nhưng khi kết hợp lại thì lại không hiểu cái gì cả?

“Khưu Thiên Trường.” Tôi gọi anh ấy một tiếng.



“Ăn cơm trước đi.”

Khưu Thiên Trường thấy dáng vẻ ngốc nghếch của tôi, bưng cháo lên, múc một thìa đưa đến bên miệng tôi: “Cục cưng, mở miệng, a.”

Mặt tôi đỏ bừng xấu hổ, xưng hô cục cưng này quá buồn nôn cũng quá ngứa ngáy rồi, tôi vội cầm lấy bát thìa nói: “Em tự ăn được rồi.”

Khưu Thiên Trường cũng không kiên trì, ngồi trên ghế chăm chú nhìn vào cái chai đang nhỏ giọt, đợi chất lỏng trong chai sắp hết rồi thì nắm lấy tay tôi nói: “Có chút đau, em chịu đựng một chút.”

“Anh rút đi, em không yếu đuối như vậy.”

Chỉ là kim châm thôi mà, thật sự không có gì đau cả.

Trước kia ở nhà họ Đường, sự tổn hại mà tôi phải nhận lớn hơn thế này nhiều, vết thương nhỏ này, hoàn toàn không có ảnh hưởng gì đến tôi.

“Ha.”

Khưu Thiên Trường cười thấp một tiếng, nói: “Không thèm để ý sao? Người tối qua cắn cánh tay anh luôn gào khóc kêu đau là ai vậy?”

“Sao em có thể làm như vậy được chứ, em còn lâu mới sợ bị tiêm.”

Mặt tôi đỏ lên phản bác, thiếu tự tin, bởi vì tôi nhớ lại lời Trương Hân nói, trong đầu hiện lên một số cảnh tượng, bác sĩ đến tiêm cho tôi, tôi nhìn thấy đầu kim là bắt đầu khóc ầm lên, vừa khóc vừa muốn tìm mẹ.
« Chương TrướcChương Tiếp »