- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đường Vân, Em Là Của Tôi
- Chương 29: Đừng nói chuyện, hãy hôn tôi đi
Đường Vân, Em Là Của Tôi
Chương 29: Đừng nói chuyện, hãy hôn tôi đi
"Tôi mệt rồi, ngủ thôi!" Sau khi Khưu Thiên Trường cũng mát xa làm ấm cái chân còn lại của tôi, thì anh ấy xốc chăn lên để hai người chúng tôi ôm chặt lấy nhau, rồi nhắm nghiền mắt lại. Tôi biết anh ấy chỉ là không muốn tiếp tục nói về đề tài này mà thôi.
Nhưng tôi thật sự không muốn trốn tránh, tôi nghiêng đầu nghiêm túc nhìn anh ấy, rõ ràng từng chữ nói: "Trước đó, tôi chỉ là nóng giận nhất thời mới đi quán bar, tôi không nghĩ tới sẽ gặp được anh, còn xảy ra những việc này. Nhưng tôi không thể vì sự vô sỉ của Tiêu Lạc Thiên, mà cũng biến chính mình trở thành người vô sỉ giống anh ta, thực xin lỗi."
Tôi nói xin lỗi, là bởi vì Khưu Thiên Trường đối xử thật sự rất tốt với tôi, nhưng anh ấy vẫn là một chàng trai đào hoa, phụ nữ bên cạnh anh ấy nhiều như vậy, thiếu một mình tôi thì cuộc sống sinh hoạt của anh ấy cũng chẳng có gì thay đổi. Mà tôi, vẫn là vợ của Tiêu Lạc Thiên, trước khi ly hôn tôi không muốn phát sinh ra việc gì, đặc biệt là khi Nhan Như Ngọc đã trở về.
Tôi có dự cảm, sự trở về của cô ta sẽ khiến tình cảnh của tôi càng thêm khó khăn. Tôi cần phải suy nghĩ cẩn thận một chút, nên làm sao để đối diện với hoàn cảnh khó khăn đó.
"Cho nên, về sau chúng ta sẽ không còn được như vậy... Hu hu..." Tôi nhìn thấy Khưu Thiên Trường bởi vì những lời này của tôi mà sắc mặt trở nên vô cùng âm u, quanh người anh ấy như hội tụ những cơn gió lốc lạnh lẽo. Tôi vốn cho rằng anh ấy sẽ phá cửa bỏ đi, nhưng mà anh ấy đột nhiên tiến đến dùng miệng của mình chặn miệng tôi lại. Đem những lời tôi chưa kịp nói đều tan biến đi, toàn bộ đều nuốt vào bụng. "Anh... Ô..." Tôi định đẩy Khưu Thiên Trường ra, nhưng thân thể anh ấy rất nặng, lại cứng như đá không thể nào đẩy đi được. Hai tay anh ấy giống như hai cái tháp sắt, dùng sức ôm chặt lấy tôi, một tay nâng gáy tôi lên và những ngón tay anh ấy chen vào tóc tôi, tặng cho tôi một nụ hôn điên cuồng.
Thấy tôi lại muốn nói chuyện, anh ấy còn dùng sức cắn tôi một cái, đau đến mức tôi rưng rưng nước mắt, suýt nữa thì bật khóc. Anh ấy lại nhanh chóng dời mục tiêu, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ đi giọt nước mắt còn nằm trên khóe mi của tôi. Sau đó, ngay lúc tôi mở miệng hít thở thì anh ấy lại xông đến tiếp.
Đầu lưỡi anh ấy linh hoạt như một con rắn, quấy nhiễu khắp nơi trong miệng tôi. Rất nhanh, tôi đã bại trận chỉ có thể treo trên người anh ấy, không ngừng thở dốc, não tôi cũng đã tê dại hoàn toàn không biết bản thân đang nghĩ gì nữa.
Khưu Thiên Trường bước đến đầu giường lấy hộp thuốc lá, châm một điếu rồi đứng đó trầm mặc hút, khói thuốc trắng mờ ảo bắt đầu lượn lờ quanh người anh ấy. Anh ấy hơi rũ mắt, đôi đồng tử đen huyền như ẩn như hiện trong làn khói thuốc, không biết vì sao tôi lại cảm thấy cảm xúc anh ấy đang rất suy sút và khổ sở.
Chẳng lẽ là bởi vì những lời nói của tôi sao?
Cái ý nghĩ này cũng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất ngay lập tức, tôi không quyến rũ đến thế, cũng sẽ không tự luyến, tôi cũng không cho rằng mị lực của bản thân có thể khiến một chàng thanh niên tài tuấn đang ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời lại có thể chết mê chết mệt vì tôi.
Tôi chỉ là một bà thím già bị chồng ghét bỏ mà thôi.
"Khưu Thiên Trường, chúng ta..."
Tôi quyết định tiếp tục nói về đề tài này, có đôi khi tôi sẽ cố chấp như vậy, chỉ cần chuyện mà tôi đã quyết định thì sẽ không dễ dàng từ bỏ. Cũng giống như lúc trước tôi quyết định gả cho Tiêu Lạc Thiên vậy, chẳng qua vận may của tôi không tốt, cả đời tôi vẫn luôn nhát gan yếu đuối, lần duy nhất cố chấp cũng chỉ có vài việc như vậy, nhưng lại không có việc nào là kết thúc tốt đẹp.
Nhưng khi tôi vừa mở miệng, Khưu Thiên Trường lại bước đến mang theo mùi hương thuốc lá hôn lên môi tôi. Anh ấy thậm chí còn chơi xấu mà phun khói thuốc vào trong miệng tôi, tôi không để ý hít phải một hơi thế là bị sặc đến không thể nói nên lời. Khương Thiên Trường lợi dụng cơ hội này bắt đầu tấn công không ngừng, đầu lưỡi của tôi bị đầu lưỡi của anh ấy cuốn uốn lượn với nhau.
Tôi bị hôn đến thất điên bát đảo, hoàn toàn không biết mình đang ở nơi nào, qua một hồi lâu mới tỉnh táo lại thì phát hiện Khưu Thiên Trường lại châm một điếu thuốc. Anh ấy vẫn giữ nguyên động tác như vừa rồi, tiếp tục hút thuốc. Tôi cân nhắc vài lần, suy nghĩ có nên tiếp tục nói về đề tài này hay không.
Lần này, tôi không mở miệng nói nữa, mà Khưu Thiên Trường đã mở lời trước. Anh ấy nhả ra một hơi khói thuốc, ngón tay đặt lên đôi môi mỏng làm động tác im lặng, đôi mày anh ấy khẽ nhíu lại nhìn anh ấy lúc này rất quyến rũ, anh ấy nhìn thật sâu vào đôi mắt tôi rồi nói: "Xuỵt, đừng nói chuyện, hãy hôn tôi đi!"
Kết quả là, buổi tối này tôi hoàn toàn không có cơ hội để nói bất cứ câu nào, bởi vì chỉ cần tôi vừa mở miệng Khưu Thiên Trường sẽ lao đến trực tiếp dùng cái miệng rộng của anh ấy lấp kín miệng tôi lại, hoàn toàn không cho tôi có cơ hội nói chuyện. Còn cố tình sau khi hôn xong lại hỏi tôi vừa rồi muốn nói cái gì.
Cuối cùng, dưới những nụ hôn điên cuồng nồng nhiệt của anh ấy mà tôi đã vô cùng mất mặt ngất đi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đường Vân, Em Là Của Tôi
- Chương 29: Đừng nói chuyện, hãy hôn tôi đi