Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa nhưng tôi lại không hề quan tâm đến, bởi vì tôi chỉ có thể không ngừng dùng mảnh vỡ thủy tinh cắt tay mình để tránh mất đi lý trí, Tiêu Lạc Thiên đưa tới ly nước bị bỏ thuốc, sau đó thì Nhan Như Ngọc tới bắt gian sao?
Bọn họ tính toán hay thật chứ, trước giờ Tiêu Lạc Thiên không muốn ly hôn, chính là vì không muốn gánh chịu danh tiếng bỏ vợ không, và với việc lần trước thậm chí làm giả để tôi ký vào đơn ly hôn, nhưng tôi không đồng ý, vậy mà giờ họ lại nghĩ ra một cách như vậy.
Vì sao lại làm vậy chứ, lần trước khi nghe được những sự thật làm cho người ta khó mà chấp nhận được ở tại sân nhà của bà, tôi đã quyết định, mặc kệ Tiêu Lạc Thiên đưa ra điều kiện gì tôi sẽ đều đồng ý. Nhưng bây giờ thì tôi lại kiên quyết sẽ không đồng ý việc gì cả.
Bởi vì tôi phát hiện, tôi yêu Khưu Thiên Trường như vậy, tôi còn muốn gả mình cho anh ấy, vì sao lại để tiếng xấu của bản thân mình trở thành trở ngại giữa hai chúng tôi chứ.
"Chị họ, chị có ở đó không, Văn Kiệt nói rằng chị uống say rồi, chúng em đến thăm chị đây.” Nhan Như Ngọc nói tiếp. Tôi thở trầm một tiếng, nhìn về phía người đàn ông uể oải kia, nhớ là anh ta chắc có lẽ họ Vương, Nhưng mà anh ta bị đυ.ng đầu khá nặng nên cũng không còn sức lực đâu mà đứng dậy nữa, giờ đang trong trạng thái hôn mê rồi.
Có lẽ là thấy tôi vẫn không có trả lời, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, một cái, hai cái, chờ đến lúc cửa bị đạp bay ra thì Nhan Như Ngọc liền xông vào trong, đứng ở cửa bắt đầu la lên: "Chị họ, tại sao chị lại có thể cùng cậu Vương làm những chuyện như thế này chứ, như vậy làm sao mà chị đáp lại tấm chân tình mà anh Tiêu đã dành cho chị chứ?”
Mẹ nó, tên tồi đó mà cũng có chân tình sao? Chân tình của anh ta không phải đều đã trao cho cô ta hết rồi sao? Tôi cười nhẹ, ngẩng đầu lên nhìn cô ta một cách chế nhạo, lạnh lùng nói: “Chúng tôi làm chuyện gì rồi?”
"Các người… các người…" Vẻ kinh ngạc trên mặt của Nhan Như Ngọc tuyệt đối có thể làm tôi vui rất lâu, bởi vì cô ta chắc chắn không nghĩ đến, trong tình cảnh thảm thương này mà tôi không hề xảy ra những chuyện mà cô ta tưởng tượng. Mất cả nửa ngày cô ta cũng không ngậm miệng lại được, cũng không hề nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Những người ngoài cửa đều ùn ùn xông vào trong, họ đều là những gương mặt thân quen thường ngày. Mà Nhan Như Ngọc dù sao cũng biết điểm dừng, cô ta chỉ gọi những người trẻ tuổi đến, không hề có một vị trưởng bối vai vế lớn, những người này vốn dĩ chỉ là đến hóng chuyện, nhưng khi nhìn thấy vũng máu tươi trong nhà, tất cả cũng đều bị hốt hoảng.
"Đã xảy ra chuyện gì thế? Đường Vân!" Tiêu Lạc Thiên từ trong đám người chen lên trước, thoạt nhìn anh ta không phải chung một phe với bọn họ, nhưng mà cũng khó bảo đảm là không phải cố ý, anh ta từ trên xuống dưới đều là diễn kịch, nhìn thấy tôi như vậy mà lẽ nào anh ta lại không trước tiên cởϊ áσ mình ra để che chở bộ dạng thiếu vải trên thân tôi vậy sao?
Tôi liếʍ giọt máu dính trên khóe môi rồi phát ra một tiếng cười lạ, từ dưới đất đứng lên, đạp lên mảnh vỡ và vũng máu, từng bước từng bước đi đến trước mặt Tiêu Lạc Thiên. Dáng vẻ như vậy của tôi có lẽ rất đáng sợ, bởi vì biểu cảm kinh ngạc và sợ sệt hiện ra rõ trong mắt của Tiêu Lạc Thiên.
Vết thương trên vai quá đau đi. Cho dù bất luận cơ thể của tôi có ngã vào người đàn ông trước mặt, nhưng tôi cũng rất tỉnh táo nhìn vào anh ta, nói rõ ràng từng chữ: “Ân tình của ly nước này cả đời này tôi sẽ không quên đâu.”
Tiêu Lạc Thiên đột nhiên mở to hai mắt: "Cô vậy là có ý gì?"
Tôi cảm thấy trạng thái của mình không đúng lắm, giơ mảnh vỡ trong tay rồi lại đâm vào bàn tay kia của mình. Tôi rất dùng lực, cái tay hiển nhiên có chút run rẩy.
Sau đó, trên người tôi đã có thêm một chiếc áo khoác có hơi ấm của đàn ông, là Khưu Thiên Trường, anh ấy mím môi, trong mắt dâng lên một cơn thịnh nộ, anh ấy dang tay ra chắc là muốn ôm lấy tôi vào lòng, rồi cuối cùng thì chỉ lấy đi mảnh vỡ trong tay tôi mà thôi.
Anh ấy quay đầu dặn dò người làm ngoài cửa: “Gọi bác sĩ đến đây nhanh nhất có thể.”
"Vân Vân, chuyện này là sao? Tại sao lại như thế?" Trương Hân xông tới đỡ lấy cơ thể yếu ớt của tôi, vẻ mặt đầy lo âu.
"Tớ không sao, chỉ là bị một con chó dơ dáy bẩn thỉu gài bẫy thôi." Tôi tựa vào lòng Trương Hân, cuối cùng thì tôi cũng không ngã xuống mà gượng người đứng lên nhìn trừng trừng Tiêu Lạc Thiên: "Tôi nói rồi, đơn ly hôn tôi bao giờ cũng có thể ký được cả, tôi sẽ không bám lấy anh đâu. Nếu như anh nhất quyết muốn dùng tai tiếng tôi vụиɠ ŧяộʍ để ly hôn, vậy thì xin lỗi nhé, để kế hoạch của anh đổ sông đổ biển rồi.