Toàn thân Thẩm Tê Nhu bị xối cho ướt sũng, đoàn làm phim đóng phim ở địa phương tương đối hẻo lánh, rất ít xe taxi qua lại.
Đối mặt với hiện thực như vậy, cô mặc dù muốn rời đi nhưng là có lòng lại không có lực.
Mái tóc ướt nhẹp che khuất khung cảnh sương mù mê mang trước mặt, trong lúc hoảng hốt thì có một cây dù che hết hơn phân nửa thân hình cô.
Theo bao tay màu trắng mà nhìn về phía trước, Thẩm Tê Nhu bắt gặp một khuôn mặt tuấn dật đến mức tận cùng.
Vân Mộ.
Hắn nghiêng đầu, bên môi treo một nụ cười nhạt quỷ dị:
- Ngươi thấy cái gì?
Thẩm Tê Nhu đối với Vân Mộ người này cơ hồ không có bất luận cái hảo cảm gì. Nhưng hiện tại cơ thể cô không có chút sức lực nào, ngay sau đó thân mình Thẩm Tê Nhu liền mềm xuống, trong nháy mắt ngã vào l*иg ngực Vân Mộ thì bỗng cô bị một cổ lực lượng mạnh mẽ kéo lại, một chiếc áo khoác đen trùm lên người cô.
Trong tay Thầm Yến cầm ô, ánh mắt hướng về phía Vân Mộ tràn đầy địch ý:
- Ta nói rồi, không cần xuất hiện ở trước mặt cô ấy.
Ngữ khí mỉa mai cùng ánh mắt lạnh nhạt tựa hồ như đang nhìn một cái vai hề nhảy nhót. Mà Vân Mộ thế nhưng cũng không cam lòng yếu thế nhìn lại, thâm trầm mà nói:
- Cô ấy là mẫu thân của chúng ta, vì cái gì chỉ cho phép ngươi thấy, còn ta thì không được thấy?
Một phen lời nói tràn đầy khıêυ khí©h. Giữa hai cái lực lượng ngang nhau nhất thời tràn đầy mùi thuốc súng.
Thầm Yến trực tiếp bế ngang người Thẩm Tê Nhu lên, nhìn thoáng qua Vân Mộ một cái thực sâu:
- Đáng tiếc, ngươi không xứng.
Thẩm Tê Nhu lẳng lặng mà nằm ở trong ngực của Thầm Yến, mùi hương trên người hắn luôn làm người cảm thấy an tâm.
Trên người Thầm Yến lúc này cũng không có mùi máu. Cho dù tốc độ xử lý của hắn rất nhanh thì cũng không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy đem khí vị rửa sạch sẽ.
Nhưng có thể hay không là do nước mưa hòa tan mùi hương?
Suy nghĩ Thẩm Tê Nhu thực loạn, Vân Mộ đã từng nói rõ cho cô biết chính mình là Tề Tư Mính. Chính là hắn sao có thể là Tề Tư Mính đâu?
- Nhu Nhu, không phải tôi đã bảo em cách xa hắn một chút sao?
Thanh âm Thầm Yến rơi xuống mang theo nhàn nhạt lạnh lẽo.
Trước khi biết rõ chân tướng sự tình, cô không thể cùng Thầm Yến xé rách mặt được. Thẩm Tê Nhu thực hiểu biết tính cách của Thầm Yến, cô sợ chính mình sẽ bị đẩy vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
- Anh vì cái gì vẫn luôn không có trở về?
Thẩm Tê Nhu rũ mi mắt xuống, thấp giọng hỏi, trong lời nói mang theo nhàn nhạt ủy khuất, chọc đến tâm người run lên.
Thầm Yến nao nao, hắn không dự đoán được Thẩm Tê Nhu sẽ hỏi như vậy.
- Hôm nay có một chút trì hoãn.
Thần sắc hắn không bình thường, cái này không phải bộ dáng dĩ vãng mà Thầm Yến nên có.
Thẩm Tê Nhu không có hỏi thêm nữa.
Một đường trở lại khách sạn, trên người cả hai đều đã ướt đẫm, Thầm Yến đã đem hơn phân nửa ô đều che ở trên người cô.
Sau khi trở về phòng Thẩm Tê Nhu vọt vào tắm nước ấm. Cô vuốt ve dấu vết tràn đầy trên thân thể chính mình mà có vài phần mờ mịt.
Khi Thẩm Tê Nhu trở lại phòng, Thầm Yến muốn hôn cô lại bị cô nghiêng người tránh đi.
- Em hôm nay có hơi không thoải mái.
Nói xong một câu này, Thẩm Tê Nhu liền quay lưng về phía Thầm Yến nằm xuống.
Thầm Yến phá lệ mà không nói gì tắt đèn phòng. Thẩm Tê Nhu nghe thấy thanh âm đánh lửa, chắc hẳn là hắn ra ngoài ban công hút thuốc.
Màn hình di động lại sáng lên một chút, là thông báo mấy cái tin nhắn.
‘Ngươi cho rằng hắn tiếp cận ngươi thật sự là bởi vì yêu ngươi sao? Đừng choáng váng, chính ngươi sáng tạo ra nhân vật, ngươi phải rõ ràng nhất. Trong giả thiết, hắn đến tột cùng vì cái gì sẽ xuất hiện ở cạnh ngươi, ngươi chẳng lẽ không rõ sao?’
‘Hắn sẽ làm ngươi cam tâm tình nguyện trở thành người của hắn, lại từng bước từng bước đem những người bên cạnh ngươi lần lượt loại bỏ, làm trong sinh hoạt của ngươi từ đây trở về sau chỉ có hắn, hơn nữa ngươi sẽ không hề có tôn nghiêm mà phủ phục dưới chân hắn, từ đây thần phục dưới thân hắn.’
‘Nếu không tin thì chúng ta cùng rửa mắt mong chờ.’
Người gửi tin, Vân Mộ.