Khi đến Tô Châu thì đã là buổi tối, Thẩm Tê Nhu mở di động ra thấy rất nhiều tin nhắn. Đốt ngón tay hơi trở nên trắng bệch, cô viết qua không ít tiểu thuyết, từ lúc bắt đầu thì không có người hỏi thăm đến cho tới khi có chút thành tựu.《Thầm sương 》đối với cô mà nói còn quý giá hơn cả sinh mệnh, cô chỉ cảm thấy mình thật đáng buồn.
Trên thế gian này, không phải tất cả mọi thứ đều có thể cân nhắc được bằng tiền.
Đêm thứ nhất khi vào ở khách sạn.
Thẩm Tê Nhu cầm lấy thẻ phòng lên lầu nhưng tại thời điểm mở cửa, chỉ trong nháy mắt thân thể đã bị một cổ lực lượng cường đại kéo vào trong l*иg ngực rắn chắc. Thầm Yến hung hăng giữ cô ở trên cửa, một bàn tay cầm dao gọt hoa quả lưu luyến để trên má cô.
- Thẩm Tê Nhu ngươi thật đúng là không chịu nghe lời.
Lưỡi dao để sát làm xước da, cũng bởi vì dùng sức quá mãnh liệt bị ấn trên cửa nên lưng cô ẩn ẩn có chút phát đau. Thẩm Tê Nhu nhìn sự điên cuồng nơi đáy mắt Thầm Yến liền hung hăng nhắm mắt lại.
- Thầm Yến, có được tất có mất. Ta mặc dù đã tước đoạt ánh sáng cả đời ngươi nhưng đồng thời cũng cho ngươi tàn nhẫn độc ác, cho ngươi một tay che trời, ngươi cũng nên biết đủ không phải sao?
Cô có ý đồ khuyên bảo hắn, bỗng nghe thấy một tiếng “ lạch cạch” vang lên, Thầm Yến đem dao gọt hoa quả ném trên mặt đất.
Thẩm Tê Nhu trong nháy mắt dấy lên ánh sáng, cho rằng chính mình khuyên bảo có hiệu quả nhưng ngay sau đó khóe môi Thầm Yến liền gợi lên một cái ý cười châm chọc.
Hắn ghé vào bên tai cô thấp giọng cười, thanh âm lạnh lùng lại vang lên:
- Mẫu thân, ngươi là người sáng tạo ra ta.
Thầm Yến đem Thẩm Tê Nhu đè ở dưới thân mà hôn một lần lại một lần, bá đạo, trằn trọc cùng hung mãnh khiến người dưới thân không hề có sức phản kháng.
Thật lâu sau, hắn mới đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống đôi môi hơi phát sưng của Thẩm Tê Nhu mà nói:
- Nếu có thể lựa chọn, ta không cần tàn nhẫn độc ác cũng không cần một tay che trời. Thẩm Tê Nhu, ngươi không phải ta, đừng thay ta đưa ra lựa chọn.
Hắn nâng bàn tay thon dài trắng như tuyết lên nhẹ nhàng cười:
- Ngươi biết ta suy nghĩ nhiều như thế nào để dùng đôi bàn tay này bóp chết ngươi sao? Nhưng tại vô số đêm ngủ say, ta lại không có làm như vậy. Thẩm Tê Nhu, ngươi hẳn nên cảm thấy may mắn.
Thẩm Tê Nhu đối mặt ánh mắt nóng bỏng của hắn liền cảm thấy mờ mịt vô cùng. Cô thật sự sai rồi sao? Trước kia cũng không phải không có viết qua vai phản diện, chỉ là lúc này đây, cô làm cho vai ác trở thành người thắng. Tất cả mọi người đều chỉ trích cô, liền ngay cả nhân vật dưới ngòi bút cô cũng chỉ trích cô.
Thân thể Thẩm Tê Nhu không nhịn được mà run rẩy, tầm mắt mơ hồ xuyên thấu qua khe hở của các ngón tay:
- …Thực xin lỗi.
Thầm Yến cong cong môi, không biết là cảm ứng được cái gì.
- Ta không có chỉ trích ngươi, rốt cuộc yêu ngươi vốn là thiên tính của ta.
- Thích gϊếŧ chóc như mạng là ngươi ban cho, ta bệnh trạng như vậy không phải chính là bộ dáng mà ngươi thích sao?
Thẩm Tê Nhu ổn định lại cảm xúc, điện thoại đặt ở trong túi, cô căn bản không có khả năng ở ngay dưới mí mắt Thầm Yến đi kêu cứu. Cô cắn cắn môi:
- Thầm Yến, đừng thương tổn người khác.
Cô lấy hết can đảm nói:
- Thầm Yến, có hay không ta đã nói với ngươi, thời đại hiện tại này là một cái xã hội đoàn kết lại thân thiện. Cũng không khoa trương một chút nào khi mà nói ngay cả khi ngươi sắp chết đều sẽ có người dùng chính mình sinh mệnh cứu ngươi. Ở chỗ này không có nhiều âm mưu quỷ kế cùng thương tổn. Ngươi có thể thử sinh hoạt ở chỗ này, không cần làm ra những chuyện thương thiên hại lí.
Thầm Yến nhìn cô rồi nhẹ nhàng cười ra tiếng.
- Được a.
Đáp ứng sảng khoái như vậy? Thẩm Tê Nhu không khỏi ngẩng đầu lên.
- Thẩm Tê Nhu, những thứ đã khắc sâu vào trong xương tủy lại như thế nào có thể dễ dàng vứt bỏ như vậy.
Thẩm Tê Nhu nhìn một trương khuôn mặt xinh đẹp, xa lạ mà lại quen thuộc này, trên người hắn lại đem đến một cảm giác ôn nhu, giơ tay nhấc chân đều mang theo ưu nhã cùng quý khí không chỉ Tề Tư Mính có mà Thầm Yến lại càng có sâu hơn một phần.