Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đương Vai Ác Bị Cá Mặn Tác Giả Kiều Dưỡng

Chương 57: Sơn hà lầm than, nhà ai sáng đèn (3)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Tê Nhu ra vẻ thuận theo mà ngồi bên cạnh Bùi phu nhân, phong thái cử chỉ hoàn toàn phù hợp với bộ dáng của một tiểu thư mảnh mai. Chỉ là đôi mắt cô không hề chớp mà nhìn về Thầm Yến đang ngồi ở phía xa xa kia.

Thẩm Tê Nhu nhìn thấy Thầm Yến nhận lấy chén rượu từ tay Bùi Lê Từ, không nháy mắt dù chỉ một chút liền uống một hơi cạn chén rượu. Mà mấy vị ngồi đầu dáng người lả lướt, các mỹ nhân mỗi người một vẻ này nghe nói để là phi tử mới được nạp vào cung từ mấy ngày trước.

Vài vị mỹ nhân không dám tranh sủng quá mức, e sợ sẽ chọc giận Thầm Yến nhưng cũng không cam lòng bị bỏ qua, một đám đều là bộ dáng nóng lòng muốn thử.

Dung nhan Thầm Yến vẫn lóa mắt như vậy. Mặc dù cô chỉ có thể thấy rõ hình dáng một trương khuôn mặt đã sớm được miêu tả trăm ngàn lần dưới đáy lòng cô, lại như thế nào có thể quên…

Thẩm Tê Nhu nhẹ nhàng nâng chén rượu lên lắc nhẹ, rõ ràng còn chưa uống lại cứ cảm thấy dường như tâm mình đã say. Ngay sau đó cô không hề nhìn chằm chằm về phương hướng của Thầm Yến nữa mà là bắt đầu một ly lại một ly cứ thế lần lượt rót xuống.

Lực chú ý của Bùi phu nhân không ở trên người cô, tự nhiên sẽ không chú ý tới sự khác thường của cô.

Thẩm Tê Nhu chỉ cảm thấy chính mình có vài phần mệt mỏi, thừa dịp người khác không chú ý liền rời khỏi đại điện, ý muốn làm tỉnh tỉnh rượu.

Bỗng nhiên có người vỗ vỗ vai cô, Thẩm Tê Nhu xoay người lại. Người tới là một vị thiếu niên tuấn tú, người nọ tựa hồ là lần đầu tiên đến gần nữ tử nói chuyện, còn chưa có nói chuyện thì khuôn mặt liền đỏ lên, thế nhưng lại có vài phần đáng yêu.

- Tại hạ đường đột, chỉ là thấy tiểu thư nện bước không ổn, tựa hồ là say rượu, muốn nhắc nhở tiểu thư phải chú ý an toàn.

Hắn chớp chớp đôi mắt thanh triệt, rõ ràng là muốn cùng Thẩm Tê Nhu nói nhiều hơn mấy lời lại cứ cố ý phải biện một cái lí do như vậy.

Thẩm Tê Nhu cong cong môi, nghĩ thầm cái thiếu niên này là tìm đại một cái lí do sứt sẹo, thế nhưng lại nói đúng chỗ ngứa làm khơi dậy sự tò mò của cô.

- Vị tiểu công tử này, ngươi lại là người phương nào?

Có thể xuất hiện ở ngay lúc này, tự nhiên không phú thì cũng quý.

Thiếu niên hơi hơi sửng sốt, mặt lại càng thêm đỏ.

- Tại hạ họ Hà, không biết tiểu thư họ gì?

Thẩm Tê Nhu suy nghĩ một chút, thấy hơi nao nao. Cô nhớ rõ theo giả thiết thì Thầm Yến cầm tín vật của Thái tử đi Giang Nam tìm người Hà phủ. Vị tiểu thiếu niên này lại mang họ Hà, chỉ sợ cùng Hà phủ Giang Nam không thoát khỏi quan hệ.

Cô cũng nhớ mang máng, Hà phủ xác thật có một vị tiểu công tử, Hà đại nhân mãi đến khi lớn tuổi mới có con, nên vị tiểu công tử này rất được sủng ái, thế nhưng cũng không có bị dưỡng thành tính tình kiêu căng, thậm chí lại hiểu chuyện như vậy.

Thẩm Tê Nhu cũng không muốn đem chính mình làm liên lụy đến cốt truyện, tự nhiên sẽ không đem thân phận thật sự nói với cái tiểu công tử này.

- Ta họ Thẩm.

Ánh mắt tiểu công tử sáng lên làm nổi bật ý cười.

- Nguyên lai là Thẩm tiểu thư, thất kính thất kính.

Hắn cũng không lại dây dưa cùng Thẩm Tê Nhu nữa, hàn huyên nói thêm mấy câu liền bước chân rời đi.

Thẩm Tê Nhu cũng không có nghĩ ngợi nhiều, lúc này rượu cũng đã tỉnh hơn phân nửa, đang muốn rời đi thì cô bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ kéo vào bên trong núi giả. Cô đang muốn giãy giụa lại bị ôm đến càng chặt, kia một cổ khí vị quen thuộc kết hợp với mùi rượu quanh quẩn ở chóp mũi, Thẩm Tê Nhu lập tức dừng lại, hơi hơi có vài phần kinh ngạc.

- Thầm Yến…

Không có người trả lời cô, thay thế điều đó chính là nụ hôn vội vàng, nóng bỏng từ đối phương. Môi cô bị cắn đau liền mở to hai mắt nhìn nam tử trước mắt. Ánh trăng nổi bật càng làm dung mạo hắn thêm phần tuấn lãng bất phàm. Dung nhan cô ngày nhớ đêm mong cứ như thế mà xuất hiên ngay trước mắt…

Nụ hôn của Thầm Yến dữ dội, nóng cháy mà hung mãnh, ẩn ẩn còn mang theo chút tư vị trả thù. Thẩm Tê Nhu hung hăng bị đè trên vách đá, cộm đến lưng cô sinh đau.

Tư vị đau đớn càng làm cô thêm thanh tỉnh, bỗng một cổ khí vị huyết tinh lan tràn trong miệng.

Bỗng nhiên cô thấy bàn tay nóng rực của nam tử du tẩu tự do quanh hông cô, kia một kiện đai lưng cũng vì thế mà tràn ngập nguy cơ.

Hắn nhẹ nhàng kêu lên một cái tên.

- Lê Từ…

Hai chữ này lưu luyến quấn quanh đầu lưỡi hắn lại ôn tồn như vậy. Trong nháy mắt kia, Thẩm Tê Nhu chỉ cảm thấy chính mình như rơi vào hầm băng, lạnh tới phát run.

Lý trí đem cô kéo về, Thẩm Tê Nhu lập tức nắm lấy cổ tay hắn.

- Thỉnh bệ hạ tự trọng.

‘A…’ Bên môi hắn gợi lên một nụ cười mỏng lạnh, thần sắc lại một mảnh thanh minh, không có lấy một tia tìиɧ ɖu͙©.

Hắn thực thanh tỉnh, chỉ có thanh tỉnh mới có thể làm Thẩm Tê Nhu mê ly trong nháy mắt, cực kỳ giống như một cái đại chê cười.
« Chương TrướcChương Tiếp »