Chương 56: Sơn hà lầm than, nhà ai sáng đèn (2)

Địa vị của nguyên chủ ở Bùi phủ cũng bởi vậy mà có thể thấy được một chút, Thẩm Tê Nhu lúc trước cũng chỉ là qua loa viết vài nét bút về thân thế thê thảm của Bùi Nhu Từ, lại không ngờ đến rằng sẽ có một ngày cô lại lấy phương thức này để trở thành nàng ấy.

Thời gian Thẩm Tê Nhu tới không lâu, hồn phách cũng có vài phần không ổn, cảm xúc của nguyên chủ thực nhanh đã chiếm thế thượng phong, một cổ chua xót không thuộc về cô lại tràn ngập mở ra, hốc mắt đã hơi có ánh lệ.

Bùi Lê Từ lạnh lùng mà nhìn lướt qua mấy người, nàng ấy vẫn chưa theo lời của bọn họ mà buông Thẩm Tê Nhu ra, ngược lại một tay đem Thẩm Tê Nhu đỡ lên.

Nàng ấy dùng khí chất của Hoàng hậu, ngữ điệu bình đạm làm người nghe không ra chút phập phồng nào.

- Là ai cho các ngươi lá gan dám bố trí muội muội của bổn cung như vậy.

Ánh mắt nàng ấy lưu chuyển, thực mau liền dừng ở trên người một quý phu nhân đang dẫn đầu, làm như khuyên bảo:

- Mẫu thân, muội muội trước sau gì cũng là nữ nhi của Bùi phủ, lúc này nên được hưởng đãi ngộ đúng với thân phận Bùi tiểu thư.

Bùi Lê Từ là một người sống cực kỳ thanh tỉnh, trừ bỏ sự kiện của Tề Tư Mính làm lấn át đầu óc của nàng ấy thì bất luận là xử lí cái dạng tình huống gì, nàng ấy cũng đều trong trạng thái thành thạo.

Trên người Bùi Lê Từ có một cỗ khí thế tự nhiên, không giận mà uy làm nhất thời mọi người không dám nói tiếp. Ngay cả Bùi phu nhân là mẹ đẻ của nàng ấy đều phải nơm nớp lo sợ mà phụ họa theo, kịp thời dời đề tài đi.

Lúc trước cho Bùi Lê Từ cái giả thiết là muội khống lại chưa từng nghĩ đến thế nhưng ngay lúc này đây lại có tác dụng. Ít nhất cô cũng rõ ràng phát giác thái độ của mọi người bởi vì Bùi Lê Từ mà có cải thiện.

Rốt cuộc người mà Hoàng hậu nương nương che chở, không có bất cứ ai dám động.

Thẩm Tê Nhu được đưa về chỗ ở, đáng tiếc thân thể nguyên chủ lại ốm yếu, màn đêm buông xuống không nhịn được dính phong hàn, sốt cao.

Ngày thứ hai, Bùi Lê Từ hấp tấp mời một đám ngự y lập tức đi vào gian phòng, nắm lấy tay Thẩm Tê Nhu đang nằm bệnh trên giường:

- Muội muội, có thấy khá hơn không?

Thẩm Tê Nhu mơ mơ màng màng mà đáp lại, thanh âm khàn khàn khó nghe:

- Chỉ là bị cảm mạo thông thường, tỷ tỷ không cần để ý.

Nhân thiết nguyên chủ tựa hồ chính là một tiểu thư nghèo túng cùng với cái thân thể kiểu kiều nhược nhược, cô sợ chính mình sốt đến mơ hồ mà hủy hoại nhân thiết.

Tay Bùi Lê Từ thực ấm áp, như một dòng nước ấm không ngừng chảy vào thân thể cô, Thẩm Tê Nhu chỉ cảm thấy thoải mái xưa nay chưa từng có.

Bùi Lê Từ thấy thế liền biết sau khi nàng đi, sinh hoạt của Bùi Nhu Từ chắc chắn rất gian nan, nhất thời thập phần tức giận. Bùi Lê Từ tự biết đều là nữ nhi Bùi gia, nàng đoạt được sủng ái gấp trăm lần Nhu Từ, như này là đối với Nhu Từ bất công.

- Thất thần làm cái gì, còn không mau trị!

Nhóm ngự y luống cuống tay chân, không dám thừa nhận cơn thịnh nộ của Hoàng hậu.

Thẩm Tê Nhu gian nan mở mắt ra, nắm lấy tay của Bùi Lê Từ.

- Hoàng hậu nương nương, không cần phiền toái như thế.

Trên thực tế chỉ cảm thấy tính tình cô vốn nhạt nhẽo, không muốn bị quấy rầy.

Trước khi cô bắt đầu viết truyện, thông thường sẽ đem chính mình nhốt trong phòng thực lâu, nếu là không có chuyện, cô tuyệt sẽ không bước ra khỏi phòng nửa bước. Rời xa cái thành thị ồn ào náo nhiệt, chìm đắm trong thế giới tốt đẹp do chính ngòi bút mình viết ra.

Thực hiển nhiên, Bùi Lê Từ hiểu lầm ý tứ của Thẩm Tê Nhu, nàng ấy cho rằng muội muội chưa từng nhìn thấy tư thế như vậy của chính mình, sợ phiền toái đến nàng liền lập tức giải thích:

- Muội muội ngốc, những ngự y này đều là do A Yến phái tới.

Nàng ấy đến tột cùng chỉ là một cái thiếu nữ tuổi mười sáu, khi nhắc tới Thầm Yến, dung nhan như hoa đào diễm lệ hiện lên một mạt thẹn thùng.

Tân đế vì muốn Hoàng hậu nhoẻn miệng cười liền không tiếc đem hơn phân nửa ngự y trong cung phái tới xem bệnh cho một cái người nghèo túng như cô. Truyền đến dân gian nên là một đoạn giai thoại như thế nào về sự hòa thuận của Đế Hậu.

A Yến.

Thẩm Tê Nhu chợt ngẩn ngơ, giữa hắn và nàng ấy thế nhưng như thế thân cận. Có lẽ là bởi vì phát sốt, cô chỉ cảm thấy cả người nóng bỏng, trước mắt dần dần mơ hồ. Cô dứt khoát nhắm mắt lại, không nói chuyện nữa.

Không giống đại đa số những người xuyên sách, Thẩm Tê Nhu vẫn chưa lo lắng về cốt truyện kế tiếp. Cô đã không thể xác định được đến tột cùng Thầm Yến có ký ức hay không. Cô chỉ là một cái pháo hôi trượt chân rơi xuống nước mà chết, lúc này đây lại may mắn sống sót liền càng thêm dụng tâm mà điều dưỡng thân thể cho tốt, ngày ngày cẩn thận hơn.

Đến nỗi giữa cô và Thầm Yến, có lẽ sẽ không có bất luận cái giao thoa gì.

Vô luận là cô muốn hay không muốn.

Sự thật như thế cô cũng không thể cưỡng cầu.

Chính là tâm vì cái gì lại ẩn ẩn đau đớn đâu?

Thẩm Tê Nhu không thể miêu tả tâm tình của chính mình lúc này, đáy lòng có một âm thanh điên cuồng kêu gào muốn đến gặp Thầm Yến, mặc dù hắn không hề nhận thức cô. Hoặc cũng có thể hắn sẽ gϊếŧ cô, cũng không quan hệ, chỉ cần có thể gặp mặt hắn một lần thì cái gì cô cũng đều có thể làm.

Chính là lý trí cuối cùng vẫn chiến thắng tình cảm.

Thẩm Tê Nhu cái gì cũng đều không có làm.

Cô chỉ an an tĩnh tĩnh mà ở trong phòng nghỉ ngơi, mỗi ngày đều uống cái thứ thuốc khó uống.

Bùi Lê Từ chung quy vẫn là Hoàng hậu, chỉ ở một ngày liền trở lại hoàng cung, nghe nói là cùng Thầm Yến hồi cung.

Tân đế Thầm Yến hiếm khi sẽ đối với người khác lộ ra chân tình. Mặc dù là Minh Ương cũng chưa từng được hắn quý trọng như vậy.

Mà lúc này, Minh Ương đã điên.

Tĩnh dưỡng gần ba tháng, Thẩm Tê Nhu chỉ cảm thấy thân thể rất tốt, cả ngày ở trong phòng mà buồn bực.

Bỗng nhiên trong cung truyền đến ý chỉ nói tối nay có yến tiệc hoa mai, mở tiệc chiêu đãi phụ mẫu Bùi Thị tính cả cô cùng nhau đi tới. Thẩm Tê Nhu quỳ gối trên mặt đất lạnh băng, gió đêm thổi bay một góc váy, ở trong không trung vẽ ra một đạo độ cung cực kì xinh đẹp, tay cô thấm ra một chút mồ hôi ít ỏi, trong tâm lại là một mảnh nóng bỏng.

Phần an bài này, cô cầu mà không được.

Nhìn dung mạo trong gương cùng với ở hiện đại giống nhau như đúc, Thẩm Tê Nhu hơi có vài phần hoảng thần. Đang ở lúc cô sững sờ thì âm thanh hâm mộ của tiểu nha hoàn truyền tới.

- Từ trước đến nay tiểu thư không thích trang điểm, lại chưa từng nghĩ đến hôm nay người trang điểm lên lại đẹp như vậy.

Rất ít có người khen cô đẹp, khi còn là học sinh, tự ti đã khắc sâu vào trong xương cốt cô. Cô toàn tâm toàn ý học tập thẳng cho đến khi đỗ được trường học mà mình thích.

Này tựa hồ là đại đa số cô đều sống trong khuôn mẫu chuẩn mực của tất cả mọi người.

Những năm gần đây, tự ti cũng không có biến mất, cô thậm chí bắt đầu trốn tránh cuộc sống sinh hoạt, trốn ở trong vỏ bọc của chính mình cũng không để ý quá nhiều đến niềm vui và nỗi buồn.

Duy nhất học trưởng cô từng yêu thầm cũng chưa bao giờ biết được tâm ý của cô. Cũng giống y như câu nói ‘Yêu thầm là một người binh hoang mã loạn. Mà một đoạn tình cảm khi chưa kịp nói ra thì đã bị bóp chết trong nôi.’ Sau khi tốt nghiệp cô liền nghe nói học trưởng đã có bạn gái.

Vị học trưởng kia đúng là Lâm Vân Ấm.

Gặp lại sau nhiều năm đã sớm không còn rung động của năm đó. Có lẽ là bởi vì sự tồn tại của Thầm Yến đã sớm làm cô không thể rung động với bất kì ai được nữa.

Mà một ngày kia, tác phong của Bùi Lê Từ đã khiến cho Bùi phủ kinh sợ. Nàng ấy phái không ít người trong cung đến bên cạnh Thẩm Tê Nhu, cho nên một đoạn thời gian này cô được phục vụ như một tiểu thư chính thức.

Bên môi Thẩm Tê Nhu nhẹ nhàng nhếch lên một cái độ cung, tựa như là trào phúng. Cô không biết chính mình hôm nay có hành sự xúc động hay không. Mặc dù là một người lí trí nhưng khi đối mặt với người mình yêu thương mà ngày đêm mong nhớ thì tâm thực dễ dàng rối loạn.

Lúc trên đại yến, cô cách Thầm Yến ở khá xa.

Bùi Lê Từ ngồi cực gần hắn, cho dù cô cùng Thầm Yến cách xa đến vậy cũng có thể cảm thụ được trong không khí tràn ngập hơi thở ngọt ngào. Ba tháng nay dân gian vẫn luôn thịnh truyền Đế Hậu hòa thuận, có lẽ điều này là sự thật.