Chương 55: Sơn hà lầm than, nhà ai sáng đèn (1)

Thẩm Tê Nhu tức khắc cảm thấy trên người ấm áp, lập tức quấn chặt lấy kiện áo khoác kia. Cô ngẩng đầu lên, khi đối mắt với một đôi mắt phượng hẹp dài kia cả người bỗng chốc cứng đờ.

Người kia mặc một bộ hắc y, đường vân mây vàng, quanh thân quanh quẩn một cổ quý khí. Một mái tóc dài phiêu dật được tùy ý buộc lên, ngọc trâm nghiêng nghiêng cắm ở giữa, nhiều thêm ba phần hơi thở lười biếng. Đôi mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, dáng môi cực kỳ đẹp… không có chỗ nào không phải trân bảo cô ngàn nhớ đêm mong.

Duy chỉ làm cô ngoài ý muốn chính là cái dung nhan làm cô ngày nhớ đêm mong kia giờ khắc này lại tràn ngập sự lạnh lùng xa cách, dưới đáy mắt hắn còn có một tia chán ghét không thể che giấu.

Nước sông thấm ướt trang phục Thẩm Tê Nhu, quần áo dính sát vào thân thể ẩn ẩn phác họa ra dáng người lả lướt của thiếu nữ. Mặc dù cô đã nhanh chóng quấn chặt cái áo khoác ngoài nhưng chính là vẫn không thể ngăn được cảnh xuân chợt tiết một khắc trước.

Nguyên chủ còn là cái mỹ nhân, đôi mắt những người vây quanh nhìn thẳng, Thẩm Tê Nhu đối với những đôi mắt nóng rực không thèm che giấu làm nội tâm có vài phần cảm giác không khỏe.

Thầm Yến đã sớm đứng dậy, tiếp nhận quần áo người hầu đưa, không nói hai lời liền xoay người rời đi.

Thẩm Tê Nhu nguyên bản còn đang suy đoán, Thầm Yến quay trở về trong truyện, trở về thế gian hắn là đế vương một giang sơn thăng trầm. Nhưng đáy mắt hắn xa lạ làm cô có vài phần…sợ hãi. Chẳng lẽ hắn quên mất hết thảy rồi sao? Nếu thật sự là như thế, cô tùy tiện xuất hiện chung quy sẽ chỉ là quấy rầy.

Thẩm Tê Nhu có hơi ảm đạm, nếu dựa theo thói quen về phương pháp sáng tác của cô, lúc này cô liền lập tức đứng dậy đuổi theo Thầm Yến, biểu đạt lời xin lỗi của chính mình. Chính là cô chỉ là một tác giả, mặc dù xuyên đến thế giới dưới ngòi bút của chính mình nhưng tính cách cô không thể dễ dàng mà thay đổi được như thế.

Đã sai thì chính là sai.

Nếu đã quên thì liền đã quên đi…

Nếu như hắn đã không thể nhớ rõ trên thế gian này đã từng có một người tên Thẩm Tê Nhu thì cho dù cô có lại chủ động, trong mắt hắn có lẽ cô cũng giống những cái kia chủ động nhào vào ngực người khác. Như vậy thực sự chỉ làm cho Bùi Nhu Từ chết nhanh hơn một chút mà thôi.

Thầm Yến trời sinh tính tình lạnh nhạt, tất cả mọi người đều chưa từng nghĩ đến khi Hoàng hậu về thăm nhà mẹ đẻ, hắn thế nhưng cũng trở về theo. Trong lúc nhất thời, giá trị con người của Bùi phủ liền càng thêm thuận nước đẩy thuyền. Đế Hậu hòa thuận, cầm sắt hòa minh, trong lúc nhất thời đã trở thành một đoạn giai thoại.

Cầm sắt hòa minh?

Nội tâm Thẩm Tê Nhu nhẹ nhàng nhấm nuốt bốn chữ này, trái tim thế nhưng thập phần ngoài ý muốn mà dâng lên vài phần bi thương. Cô cũng từng viết qua, Thầm Yến ở thời không song song tìm được được một vị Hoàng hậu hiền lương thục đức, cầm sắt hòa minh, tương thân tương ái.

Nhưng khi đối mặt với sự thật này cô lại có vài phần không thích ứng.

Thầm Yến vừa mới đi không lâu, Thẩm Tê Nhu còn chưa đứng dậy liền thấy một mạt thân ảnh màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt. Lọt vào trong mắt cô là một cổ tay trắng nõn như sương tuyết, người tới cũng không màng cả người Thẩm Tê Nhu ướt sũng nước, giơ tay liền đem cô ôm lên.

- Muội muội, ngươi như thế nào lại không cẩn thận như vậy.

Ngữ khí lo lắng không giống như làm bộ, một tiếng ‘muội muội’ làm Thẩm Tê Nhu lập tức biết thân phận của đối phương.

Cô ngẩng đầu lên, đối diện với mặt mày ôn hòa của Bùi Lê Từ, chuẩn xác không lầm mà bắt được một tia tàn nhẫn dưới đáy mắt của nàng ấy. Bùi Lê Từ cũng không thèm che giấu cảm xúc của chính mình, nàng ấy hiện giờ hàng đêm ở bên cạnh kẻ thù của mình, lại không thể vì người trong lòng báo thù, chỉ sợ trong lòng phải chịu dày vò thật lớn.

Đương kim Hoàng hậu hẳn là thứ tỷ của nguyên chủ, Bùi Lê Từ.

Theo cùng với đó là đủ loại âm thanh sợ hãi.

‘Hoàng hậu nương nương, thân thể ngài quý giá, trăm triệu lần không thể để dính đen đủi của người khác.’

‘Tiểu thư, người không nhìn thấy mới vừa rồi chính là bệ hạ ôm nàng ta lên, ai biết đến tột cùng nàng ta đang có cái tâm tư gì chứ.’

‘Lê nhi, đừng để tay bị ô uế, mau tới đây’

Người đầu tiên là cung nữ ở trong cung, sau đó đi theo Bùi Lê Từ.

Vị thứ hai là tỳ nữ từ nhỏ đã sớm chiều ở chung cùng với Bùi Lê Từ.

Vị thứ ba chính là đương gia phu nhân của Bùi gia, là mẫu thân tốt của Bùi Lê Từ.