Chương 54: Thế gian không có thần minh (6)

Thầm Yến muốn cưới vợ?

Cái vai ác dưới ngòi bút của cô đánh đâu thắng đó, không gì không cản nổi thế nhưng lại thoát ly giả thiết gông cùm xiềng xích của cô, đưa ra một cái quyết định tương phản với tình tiết nguyên tác. Thẩm Tê Nhu ẩn ẩn có suy đoán hồn phách trong thân xác của Thầm Yến hiện tại chính là Thầm Yến từng đi tới hiện đại, ở cùng với cô một đoạn thời thời gian kia.

Trong cốt tủy Thầm Yến là một người kiêu căng, mặc dù là cho phép Bùi Lê Từ thập lí hồng trang nhưng cũng chưa có tự mình tiếp đón, mà là phái người đón nàng ấy tiến cung.

Rốt cuộc hắn đối với vị đích nữ Bùi gia này cũng không có bất luận cái hảo cảm gì.

Nếu chưa từng nhớ lầm thì Bùi Lê Từ đã có người trong lòng. Thật sự trùng hợp khi người trong lòng nàng ấy lại là Tề Tư Mính. Mà Tề Tư Mính bị Thầm Yến đối đãi như vậy, nàng ấy như thế nào lại không hận.

Bùi Lê Từ trong truyện là bởi vì ám sát Thầm Yến không có kết quả, lại bị Thầm Yến dùng thủ đoạn cực kì tàn nhẫn tra tấn mà chết.

Mặt ngoài Bùi Lê Từ là một người đoan trang rộng lượng nhưng kỳ thật lại là nữ tử si tình có thể được ăn cả ngã về không.

Thẩm Tê Nhu chuẩn bị ra cửa tìm hiểu đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra thì phát hiện chính mình thế mà lại đang bị nhốt trong một cái phòng chất củi cực kỳ đơn sơ. Cô thế nhưng lại quên nguyên chủ thích Thầm Yến, hôm nay vì đương nhiệm phu nhân Bùi gia không muốn cho cô xuất hiện gây rối liền dứt khoát đem cô nhốt lại.

Nếu đây đã là cốt truyện của chính mình thì cô ngoại trừ tiếp nhận nó thì cũng không còn gì để nói. Hơn nữa lúc ấy trong suy nghĩ cô thì cái pháo hôi này cũng không có bao lớn tác dụng, tùy tay viết nàng ấy bị nhốt mất ba ngày. Nhìn mặt ngoài thì bị nhốt ba ngày có vẻ như không phải là vấn đề gì lớn, chính là khi thực sự phải sống trong cái hoàn cảnh này liền cảm thấy như đã phải sống như thế cả một năm vậy.

Thức ăn được chuẩn bị cho cô là thức ăn đã bị ôi thiu, hương vị thập phần khó ngửi. Thẩm Tê Nhu bất đắc dĩ, dứt khoát mà nhắm hai mắt lại.

Mỗi một cái tình tiết của《 thầm sương 》cứ chợt lóe lên rồi lại biến mất, tất cả đều là cô đã gõ từng chữ từng chữ ra tới, thời gian kết thúc càng lâu thì những cái tình tiết đó lại liền càng thêm rõ ràng ở trong đầu cô.

Thẩm Tê Nhu nghĩ thầm cô cả đời này chỉ sợ là phải ở bên trong cuốn truyện mà không ra được. Chính là chỉ cần có Thầm Yến ở đây, tựa hồ hết thảy đều không có khổ sở như vậy.

Hồi tưởng kí ức về thời điểm cô lấy chủy thủ đâm vào thân thể hắn, ánh mắt hắn nhìn cô khi ấy vô cùng tuyệt vọng. Cô cũng tận mắt nhìn thấy ánh sáng trong mắt hắn chỉ vì cô mà sáng ngời lại hoàn toàn tắt.

Hốc mắt hắn phiếm hồng, bên khóe môi chảy ra máu tươi diễm lệ làm người có vài phần thương tiếc. Có lẽ là quá mức thất vọng đến nỗi đuôi mắt đẹp mê người kia của hắn đều quỷ dị phiếm hồng.

Ba ngày sau đúng là thời gian Bùi Lê Từ đem cửa mở ra.

Thẩm Tê Nhu đã đói đến mức đầu óc choáng váng lại hoảng hốt ý thức được cửa phòng chất củi bị người mở ra, cô liền đẩy cửa ra, tìm một cái hướng đường đi trong trí nhớ. Cô đi tới bờ sông, kia một người đã làm nguyên chủ trượt chân rơi xuống sông. Đều không phải là nguyên chủ cố ý đi đến nơi này, mà khi nàng ấy ý thức được chính mình đi nhầm thì đã không kịp.

Thẩm Tê Nhu cũng ý thức được, chính mình mặc dù là người bên ngoài cuốn truyện vẫn sẽ không tự chủ được mà chịu sự ảnh hưởng của cốt truyện, làm ra hành động trái ngược với ý nguyện cá nhân.

Cô rõ ràng muốn là đi phòng bếp…

Có người ở phía sau lưng cô không lưu tình chút nào mà hung hăng đẩy cô một phen. Thẩm Tê Nhu đã ba ngày chưa ăn cơm như thế, thậm chí còn không kịp phản kháng liền trượt chân rơi xuống nước.

Nước của mùa đông khắc nghiệt, lạnh băng đến tận xương tủy.

Cô thực sự là lạnh đến run…

Nhưng là cô vẫn cùng với nguyên chủ bất đồng, Thẩm Tê Nhu biết bơi. Mặc dù cô đã đói đến đầu óc choáng váng nhưng thân thể vẫn làm ra phản ứng theo bản năng. Liền ở thời điểm cô nỗ lực hướng lên bờ thì một bàn tay nhẹ nhàng đem eo cô ôm lấy, tiện đà đem cả người cô kéo lên khỏi mặt nước. Dùng khinh công một chút liền nhảy đến bờ bên kia.

Người nọ dường như thập phần chán ghét mà buông lỏng tay ra, tiếp nhận áo khoác của thuộc hạ nhẹ nhàng ném trên người Thẩm Tê Nhu.