Chương 47: Không gió, không trăng cũng không có em (5)

Máu tươi theo miệng vết thương chảy xuống, nhỏ giọt trên mặt đất. Thầm Yến nhẹ nhàng đưa tay lên quét một chút đưa vào trong miệng rồi nhẹ nhàng liếʍ mυ"ŧ:

- Máu của mẫu thân thật là ngọt.

Thanh âm hắn đã khôi phục lại bình thường, phảng phất khàn khàn lúc trước chỉ là để kí©h thí©ɧ thần kinh của cô.

- Thanh âm này rất là khó nghe đi, phải không mẫu thân? Chính là năm đó từng xuất hiện một hồi lửa lớn đã suýt chút nữa hủy hoại giọng nói của ta.

Thẩm Tê Nhu không phải chưa từng hoài nghi người trước mắt đến tột cùng có phải là Thầm Yến hay không. Nhưng khi hắn đề cập đến lửa lớn, cô liền nhớ đến đó là vào khi Thầm Yến vẫn còn là trẻ con đã gặp một tai nạn gần như thảm khốc.

Giọng nói của hắn phải trải qua một đoạn thời gian dài mới có thể trị liệu thỏa đáng. Thẩm Tê Nhu còn cố ý viết có một thần y luôn ở đó trị liệu giọng nói cho Thầm Yến, về sau thì cũng đã có hiệu quả.

Thầm Yến xác thực vẫn luôn có năng lực thay đổi âm sắc, tất cả những kỹ năng cô cho hắn đều được hắn giấu kín kể từ sau khi tới hiện đại.

Mà hành động hiện tại của Thầm Yến cùng với Thầm Yến mà cô đã từng tưởng tượng qua thực sự là giống nhau đến cực điểm.

Cô vì cái gì không chịu tín nhiệm Thầm Yến? Bất quá chỉ là bởi vì giả thiết nhân vật dưới ngòi bút cô rất giống con người thật nên cô không cho phép chính mình làm ra bất cứ cái sai lầm gì.

‘Bang’ một tiếng nữa, lại một roi quất xuống, đánh vào đúng vị trí vừa rồi, vốn miệng vết thương đã huyết nhục mơ hồ nay lại càng thêm máu thịt be bét.

Đau đớn kịch liệt cùng thần kinh tê mỏi của Thẩm Tê Nhu khiến cô híp híp mắt, gắt gao cắn môi dưới. Dây thừng trên người cô bởi vì một roi trầm trọng này mà đứt vụn ra, ghế dựa hướng một bên đổ xuống.

- Mẫu thân, ngươi như thế nào lại thất thần?

Thanh âm hắn giống như ma quỷ mà đeo bám lấy suy nghĩ của cô, từng chữ từng chữ gõ ở trong lòng làm nhân tâm càng thêm sợ hãi.

Đây mới là Thầm Yến vô bi vô hỉ dưới ngòi bút của cô, là Thầm Yến bệnh trạng cùng tàn nhẫn cô luôn lấy làm tự hào.

Chính là cô vẫn chưa từ bỏ ý định như cũ.

Thầm Yến rõ ràng có thể ôn nhu như vậy, người trước mắt làm cô thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Thẩm Tê Nhu đem chính mình cuộn tròn lại một góc, đau đớn trên người khiến cô càng thêm thanh tỉnh. Cô nghiêng nghiêng đầu cùng hắn nhìn nhau, trong mắt có ba phần mờ mịt gần như không thể phát hiện mà thử:

- Ngươi còn nhớ rõ lần đầu tiên cùng ta gặp nhau là ở nơi nào sao?

Thầm Yến cong cong môi, bên môi tràn ra một cái tươi cười thanh lãnh cùng tà ác làm người xem sợ hãi. Đốt ngón tay lạnh băng của hắn nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt cô, thanh âm so với đốt ngón tay còn lạnh hơn:

- Nhu Nhu, một khắc kia ngươi lựa chọn không tin tưởng ta liền nên đoán trước sẽ có kết cục như ngày hôm nay.

Hắn cũng không có đi trả lời vấn đề của Thẩm Tê Nhu, lại dùng một cái phương thức khác trầm trọng hơn cho cô thêm một kích.

Là hắn!

Cô từng miêu tả Thầm Yến dưới ngòi bút ngàn vạn lần, cùng với bộ dáng hiện tại của hắn không có khác mảy may. Chỉ có thể nói lúc trước hắn sẽ đối với cô triển lộ ra ôn nhu như có như không nhưng lại càng giống như một cái hàng giả.

Miệng vết thương trên người truyền đến cảm giác nóng rát đau đớn, Thầm Yến bất chợt đứng dậy, đem roi trên tay ném sang một bên:

- Chờ ngươi đã chết, ta liền đem máu của ngươi lấy hết ra, bỏ vào trong tủ lạnh, thời điểm tưởng niệm ngươi liền mở ra nhìn một cái thẳng cho đến khi máu của ta và ngươi hòa hợp thành một thể.

- Nếu mẫu thân vẫn cảm thấy không đủ, ta cũng có thể cố mà ăn ngươi.

Ba chữ cuối cùng hắn nhìn thẳng vào đôi mắt Thẩm Tê Nhu mà nói.

Thẩm Tê Nhu cũng biết rõ ràng, hắn đang nói nghiêm túc.

Bước chân Thầm Yến dần dần đi xa, mà cô lại nằm trên mặt đất, thần kinh vẫn căng chặt khẩn trương cao độ như cũ. Hắn không có vì cô mà bôi thuốc nên hai roi không thực sự nặng lắm này lại thời thời khắc khắc đều làm cô cảm thấy đau đớn tồn tại.

Trong phòng không có đồ ăn cũng không có nước uống. Hắn là muốn để cô đang sống sờ sờ mà bị đói chết.