Do chưa kịp thích ứng với bóng tối nên Thẩm Tê Nhu nhất thời không thể tiếp thu độ sáng của di động, sau khi điều chỉnh độ sáng xuống cô mới mơ hồ thấy mấy chữ thì di động liền bị Thầm Yến đoạt lại.
Khuôn mặt Thầm Yến âm trầm, hắn không có xem nội dung, chỉ nhìn thấy hai chữ ‘Vân Mộ’, liền nhanh chóng đem xoá bỏ bạn tốt rồi kéo đen.
Thẩm Tê Nhu ngửi thấy trên người hắn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, mùi hương đó vốn không nên thuộc về hơi thở của hắn. Thầm Yến một tay đem Thẩm Tê Nhu ôm vào trong lòng, ngữ khí cũng không còn ôn nhu nữa:
- Nhu Nhu, em thực sự làm tôi quá thất vọng rồi.
Động tác của hắn có vài phần thô bạo, tựa hồ là muốn đem cô nhập vào trong l*иg ngực mới bằng lòng bỏ qua, đến một cơ hội giãy giụa cũng đều không để lại cho cô.
- Đừng gạt tôi, mỗi câu của em tôi đều đoán được. Nhu Nhu, em chớ có quên, tôi là do chính em sáng tạo ra.
Bộ dạng này của hắn thực sự rất đáng sợ, Thẩm Tê Nhu khẽ nhéo lòng bàn tay đang thấm ra mồ hôi mỏng, nhất thời cô muốn thoát khỏi cái thành phố này.
Vô luận là đáy lòng cô suy nghĩ cái gì thì cũng không dám biểu hiện ra ngoài, Thầm Yến sẽ thấy rõ tâm cô. Cô càng trốn liền sẽ càng kí©h thí©ɧ hứng thú của hắn.
Hiện giờ, cô chỉ có thể dựa vào thái độ nhu thuận mà ở bên cạnh hắn.
Bất kể là muốn hay không muốn.
Ngày thứ hai, ở đoàn làm phim đều nghị luận sôi nổi về một sự kiện. Một đoàn làm phim lớn như vậy thế nhưng trong một đêm cả ba người diễn viên quần chúng đều đã chết. Cảnh tượng chết rất thê thảm, tư thế thì kỳ quái.
Thẩm Tê Nhu chỉ nhìn thoáng qua liền hoàn toàn sửng sốt. Cái thủ pháp gϊếŧ người này có vài phần phong phạm giống với Thầm Yến.
Tình cảnh ngày hôm qua lại lần nữa quay về trong đầu óc.
Thầm Yến ôm chặt lấy thân hình lung lay sắp đổ của cô, trên khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện một tia hoảng loạn.
- Em đang hoài nghi tôi?
Thật sự có thể tin tưởng sao? Thật sự đáng giá tin tưởng sao? Một cái vai ác đã ăn đến tận cốt tủy sao có thể bởi vì một chút dịu dàng của thế giới hiện đại liền hạ dao.
Sắc mặt Thẩm Tê Nhu trắng bệch.
- Vừa mới khởi động máy độ ba tháng có phải hay không đã chết quá nhiều người?
Thẩm Tê Nhu nhẹ nhàng mở miệng, ngữ điệu lạnh băng tiết lộ tâm tư của cô lúc này.
Thầm Yến thấy nao nao, trong một khoảnh khắc biểu tình ôn nhu đều đã biến mất vô tung vô ảnh, thay thế vào đó là chính là lạnh lẽo mà Thẩm Tê Nhu chưa bao giờ gặp qua.
- Nguyên lai em là vẫn không tin tôi.
Bàn tay ấm áp của hắn nhẹ nhàng xoa cổ Thẩm Tê Nhu, thong thả rồi từ từ bóp chặt, không khỏi làm Thẩm Tê Nhu da đầu tê dại, phảng phất chỉ cần cô dám gật đầu thì ngay sau đó Thầm Yến liền sẽ không chút do dự vặn gãy cổ cô.
Thẩm Tê Nhu hiểu biết Thầm Yến, giờ khắc này hắn là thật sự muốn gϊếŧ cô, cho dù cô có là thần minh của hắn.
Liền ở lúc cô cho rằng Thầm Yến muốn động thủ thì hắn lại buông lỏng tay.
Hắn nhẹ nhàng mà cười:
- Từ trước đến nay tôi chưa từng có yêu cầu thứ gì quá đáng thuộc về mình, duy nhất chỉ có một ngoại lệ, đó là em.
Thẩm Tê Nhu có ảo giác như biểu tình của Thầm Yến tựa hồ thực thương tâm.
Chính là, hắn là người cường đại như vậy. Cho dù người đầy máu mà tìm đến được Hà phủ ở Giang nam cũng đều chưa từng có nửa phần sợ hãi. Thế nhưng sẽ bởi vì cô không tin mà thương tâm sao?
Tất cả mọi người đều có khả năng sẽ xử trí theo cảm tính nhưng riêng Thầm Yến thì sẽ không. Hắn là một nam nhân hoàn mỹ như vậy, từ trước tới nay đều không cần tình cảm gắn bó trong sinh hoạt.
- Thầm Yến, đừng diễn.
Thẩm Tê Nhu lạnh lùng gạt tay đang để bên cạnh của hắn, ngữ điệu mỉa mai.
- Ngươi mặc dù diễn rất giống nhưng cũng không thể che dấu chính mình tàn nhẫn. Ngươi ý đồ muốn dùng phương thức này giữ ta lại không khỏi quá mức buồn cười.
Hiện trường gây án vẫn được bảo trì nguyên dạng, thực mau liền có cảnh sát tham gia điều tra, nhất thời mỗi người đều cảm thấy bất an.