Phía đối diện truyền đến một tiếng cười khẽ cắt đứt tâm tư của cô:
- Mẫu thân, ta là Tề Tư Mính.
- Là Tề Tư Mính mà người yêu nhất.
Thẩm Tê Nhu chết lặng mà lắng nghe đối phương nói từng chữ từng chữ rồi khẽ cười một tiếng:
- Vân Mộ không cần nhập diễn quá sâu. Tề Tư Mính là một người ôn nhu đến tận xương tủy, hắn sẽ không giống như ngươi đâu, đừng tự cho là đúng tới châm ngòi quan hệ của ta cùng với Thầm Yến.
Lần này cô cắt đứt điện thoại sạch sẽ lại lưu loát nhưng trong lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh làm bại lộ tâm tư của cô lúc này.
Giang Sắc lúc trước từng nói qua, Vân Mộ đã từng xảy ra một hồi tai nạn xe cộ không quá nghiêm trọng. Thẩm Tê Nhu lục soát lại một chút những thông tin có liên quan đến Vân Mộ lại ngoài dự đoán xuất hiện rất nhiều tin tức.
Những tin tức đó có đề cập tới Vân Mộ trước khi xảy ra tai nạn xe cộ kỹ thuật diễn vẫn luôn thực bình thường, mặc dù không biết ai ở phía sau chống đỡ, hắn ta vẫn như cũ nhận được rất nhiều tài nguyên. Thậm chí còn bị người trào phúng hắn còn không xứng được xem là bình hoa.
Nhưng sau khi trải qua một hồi tai nạn xe cộ, hắn tựa hồ được đả thông huyết quản, kỹ thuật diễn xuất đột nhiên tăng vọt. Đối với vai Tề Tư Mính, hắn cũng diễn rất tốt làm Giang đạo khen không dứt miệng.
Thẩm Tê Nhu là một tác giả nên trong lúc nhất thời, trong đầu cô tự tưởng tượng ra vô số khả năng.
Chính là Tề Tư Mính rõ ràng đã chết. Hắn căn bản không có năng lực xuyên đến thế giới này. Thẩm Tê Nhu càng thêm cảm thấy một hồi điện thoại này chỉ là đối phương cố ý trêu chọc mà thôi.
Bởi vì cô ở khách sạn ngồi một ngày nên cái gì cũng không có phát sinh.
Chính là Thầm Yến đã suốt một ngày không có trở về, Thẩm Tê Nhu không biết mệt mỏi mà đánh rất nhiều tin nhắn điện thoại lại trước sau không có người tiếp nhận. Cô ý thức được có cái gì không đúng liền lập tức xuống giường, ăn mặc chỉnh tề rồi cầm lấy một chiếc dù ra khỏi khách sạn.
Buổi tối hôm nay Thầm Yến không có suất diễn.
Thẩm Tê Nhu đi đến vị trí buổi chiều hắn đóng phim, nơi này rõ ràng đã tàn cuộc, thậm chí còn lộ ra phần quạnh quẽ. Bỗng nhiên Thẩm Tê Nhu thoáng nhìn thấy một đạo thân ảnh giống với ngoại hình của Thầm Yến xẹt qua.
Không nói hai lời cô liền đi theo, lại thấy đối phương đi vào một cái góc không có máy theo dõi. Không lâu sau đó cô liền nghe thấy âm thanh chủy thủ đâm vào da thịt một chút lại một chút, quỷ dị mà kí©h thí©ɧ.
Nạn nhân rõ ràng đang không ngừng mãnh liệt mà giãy giụa. Trong miệng phát ra âm thanh ‘ngô ngô’ nhưng rõ ràng bị thứ gì đó làm tiếng kêu bị kẹt lại trong thanh quản.
- Cầu xin ngươi, hãy buông tha cho ta…
Một giọng nữ suy yếu vang lên. Ngay sau đó cô nghe thấy có một đạo thanh âm từ tính xa lạ mà quen thuộc:
- Buông tha ngươi? Ta buông tha ngươi, ai lại tới buông tha cho ta đâu?
Chủy thủ tựa hồ đâm vào động mạch chủ của cô gái. Thẩm Tê Nhu thậm chí thấy máu tươi bắn ra tung tóe. Cái cô gái kia cũng chỉ kịp hét lên một tiếng rồi thanh âm dần dần mỏng manh đi xuống.
Thẩm Tê Nhu che miệng lại, từng bước lui lại phía sau.
Cô thấy sườn mặt của người kia cực kỳ giống với Thầm Yến. Ngay cả ngữ khí khi hắn nói chuyện cùng quần áo ăn mặc trên người cơ hồ đều giống với Thầm Yến. Nguyên lai tất cả những biểu hiện ôn nhu đều là giả dối.
Hắn vì lừa gạt cô, nhục nhã cô, lại hung hăng đem những ảo tưởng của cô dẫm nát dưới chân mà biểu hiện ra giả dối. Cô cam tâm tình nguyện ở dưới thân hắn trằn trọc thừa hoan nhưng ở trong mắt hắn, từ đầu đến cuối chính mình bất quá chỉ là một cái chê cười.
Thầm Yến như vậy thực làm người sợ hãi. Thẩm Tê Nhu không có quay lại khách sạn, thậm chí thứ gì cũng đều không có mang theo liền đi thẳng ra bên ngoài.
Cô muốn chạy, cô muốn rời đi thật xa.
Những hạt mưa lớn từ trên trời rơi xuống, đập xuống đất làm nhân tâm sinh đau. Trong tay cô có dù nhưng lại không nghĩ che, cứ thế thất hồn lạc phách mà đi trên đường lớn.