Thẩm Tê Nhu cho rằng muốn khiến cho một người có thói quen sinh hoạt ở thời cổ đại như thay đổi kiểu tóc cùng trang phục là một vấn đề rất khó giải quyết nhưng biểu hiện của Tề Tư Mính lại làm cho cô yên tâm.
Tề Tư Mính chủ động kêu thợ cắt tóc cắt một cái kiểu tóc đang được lưu hành còn Thẩm Tê Nhu thì ở một bên khu nghỉ ngơi chơi điện thoại di động.
Cô là một tác giả, viết mấy thể loại xuyên không vào truyện cũng viết qua không ít nên tự nhiên năng lực tiếp thu cũng nhanh hơn so với người bình thường.
Thẩm Tê Nhu ấn mở tiểu thuyết của chính mình mà nhìn, sự kiên định lúc trước đối với vai ác đã hơi có vài phần dao động. Cô nhìn bóng dáng Tề Tư Mính, trong đầu óc đều là cảnh tượng hắn bị sự miêu tả của chính mình mà biến thành nhân trư thời điểm…
Giật mình bừng tỉnh một cái, Tề Tư Mính đã muốn chạy đến trước mặt Thẩm Tê Nhu.
- Tỷ tỷ, đẹp mắt sao?
Tuy rằng trên người hắn còn mặc trang phục cổ trang nặng nề nhưng cắt tóc xong lại mang đến cảm giác như một thiếu niên nhẹ nhàng thoải mái lại thập phần sung túc. Thẩm Tê Nhu suýt nữa không dời được mắt.
- Đẹp đẹp, đi thôi, đi mua cho ngươi hai bộ quần áo.
Thẩm Tê Nhu ho khan hai tiếng, mượn việc quét mã chuyển rời lực chú ý đi.
Tề Tư Mính quan sát một lát, hỏi:
- Tỷ tỷ, thế giới này của ngươi trả tiền không cần ngân lượng sao?
- Cần chứ, bất quá chỉ là biến thành một cái phương thức giao dịch giả thuyết. Thứ trong tay ta gọi là di động, về sau ra cửa mua đồ chỉ cần mang theo một cái di động là đủ rồi.
Trong khi nói chuyện hai người đã đi ra khỏi tiệm cắt tóc, trong tay Thẩm Tê Nhu không kịp phòng ngừa mà bị nhét cho một cái đồ vật nặng trĩu. Cô cúi xuống mở ra nhìn, thế nhưng bên trong chứa đầy ngân lượng.
- Lúc ta tới vội vàng nên chỉ mang theo được những thứ này. Tỷ tỷ nuôi ta không dễ, qua mấy ngày nữa, ta sẽ nỗ lực tìm công việc thích hợp với mình.
Bên môi hắn gợi lên ý cười nhàn nhạt, nhìn Thẩm Tê Nhu đang trợn mắt há mồm, hắn còn gỡ ngọc bội treo bên hông xuống:
- Nếu ngân lượng không đủ, ta còn có cái ngọc bội này, có lẽ là có thể mang tới hiệu cầm đồ đổi được một cái giá không tồi.
Thẩm Tê Nhu lại quan sát ngọc bội một phen, nếu có thể đi bán đấu giá, ít nhất phải lên đến một trăm vạn đi… Còn có một túi bạc tràn đầy, nếu cô cầm đi bán còn không biết lấy được mấy lần giá?
Cô lại đánh giá Tề Tư Mính từ đầu đến chân, người này từ đầu đến chân đều là bảo bối a…
Cả người hắn tắm mình dưới ánh mặt trời, Thẩm Tê Nhu liền tự động đem hắn cùng với người ôn nhu đến tận xương tủy trong truyện kết hợp với nhau.
Thẩm Tê Nhu cắn cắn môi:
- Tề Tư Mính, ngươi thật sự không trách ta sao? Ngươi là con vợ cả của Thừa tướng, nguyên bản là sẽ có một nhân sinh tốt đẹp, lại bởi vì ta kiên trì mà trở thành đá kê chân của vai ác.
Tề Tư Mính cúi mặt xuống làm người xem không rõ đến tột cùng là hắn đang suy nghĩ cái gì:
- Tỷ tỷ, ta nói rồi, ta là vì ngươi mới đi vào thế giới này. Ở thời điểm sinh mệnh không có được ánh sáng phía trước, vô luận là trải qua ít nhiều cực khổ đều là đáng giá.
Vẻ mặt hắn khiến người khác tự động xem nhẹ sự mỉa mai trong lời nói. Nếu trời cao đã đưa hắn đến bên người Thẩm Tê Nhu thì cô chỉ có thể đổi một loại phương thức khác tới để bồi thường cho hắn.
- Đồ vật ngươi chính mình giữ tốt, là ta tạo ra ngươi liền sẽ không làm ngươi thống khổ thêm một lần nữa.
Chuyển vài vòng, Thẩm Tê Nhu mua cho hắn hai bộ quần áo, lại mua cái di động rồi tỉ mỉ giới thiệu qua công năng của di động một lần. Năng lực học tập của Tề Tư Mính thực sự rất mạnh, bất cứ cái gì cô nói qua một lần hắn liền sẽ không quên.
Cuối cùng, Thẩm Tê Nhu dẫn hắn đi làm thẻ căn cước chứng minh thân phận, nếu không hắn ở chỗ này làm cái gì cũng không được.
Ở thời điểm đối mặt với màn ảnh, Tề Tư Mính biểu hiện ra cảm xúc sợ hãi, dưới sự an ủi không ngừng của Thẩm Tê Nhu mới dần có chuyển biến tốt đẹp.
Thẩm Tê Nhu lắc lắc đầu, cô vẫn là một cái độc thân, thật sự là còn không có kết hôn qua liền trước hết phải nuôi dưỡng đứa con thật lớn a.
Nghĩ thế cô trong lòng áy náy đối với Tề Tư Mính càng thêm sâu