Chương 39: Thất vọng xé mở khe nứt phong nguyệt (3)

Thầm Yến gắt gao ôm lấy cô, hắn nằm bên cạnh cô nhẹ nhàng nói:

- Nhu Nhu, tôi yêu em.

Giống như một lời nói động lòng nhất trên thế giới này, rõ ràng chỉ có mấy chữ nhưng lại như thể hiện hết vui thích của cả một đời.

Trong sự thanh lãnh còn kèm theo một tia cẩn thận cùng hèn mọn.

Cái chữ yêu này vốn nên là ấm áp vui sướиɠ nhưng từ hắn nói lại vô cùng tinh tế còn mang theo trong đó một chút thương tiếc nhè nhẹ. Trong nháy mắt kia hắn không còn là đế vương oai phong một cõi mà trở thành một cái chú cún con chờ được chủ cho ăn.

Trong mắt hắn toàn là cảm tình hỗn loạn nóng cháy mà thuần túy.

Thẩm Tê Nhu không biết vì sao vào loại thời điểm này còn có thể suy nghĩ rằng tựa hồ cô chưa từng viết qua bất cứ nội dung nào mà trong đó Thầm Yến có hành vi cùng thái độ thái quá.

Lúc trước cô nguyên bản là muốn thêm cái nội dung như vậy:

‘Kẻ phản diện có đông đảo tình sử phong lưu, bởi vì chấp niệm trong lòng với nữ chính mà dừng lại, có thể có được tất cả mọi người những cố tình lại không chiếm được một người.’

Khi viết lên mang theo cảm xúc thực xúc động, trên giả thiết có hai dòng chữ ngắn gọn khái quát cả một đời, nhưng cái nỗi đau này vĩnh viễn hắn cũng không cầu được.

Ta từng ái ngươi, quyết chí không đổi.

Ta từng hận ngươi, kéo dài vô hạn.

Thẩm Tê Nhu tuy rằng là người viết nhưng ngay cả cô cũng đều không xác định được Thầm Yến đến cuối cùng là có yêu Minh Ương hay không.

Cô chỉ là cho hắn giả thiết gần như là không thể hiểu thế nào là yêu mà thôi, hắn đối với Minh Ương quá mức cố chấp, nói không chừng bên trong ẩn giấu tình ý. Điều này liền Thẩm Tê Nhu thân là tác giả cũng đều không nói rõ ràng được.

Nhưng cô bị yêu cầu mãnh liệt của những người yêu thích nhân vật Thầm Yến khuyên lui.

Cuối cùng Thầm Yến mặc dù trở thành một thế hệ đế vương nhưng lại chưa từng sủng hạnh qua bất cứ người nào. Lúc sau lại càng đem người trong hậu cung đều phân phát.

Mưa to như trút nước như muốn tăng thêm vài phần tình ý.

Trong mắt Thầm Yến lúc này nhuốm màu tìиɧ ɖu͙© nhưng như cũ làm người say mê.

Thẩm Tê Nhu không nhớ rõ mình đã ngủ như thế nào.

Khi tỉnh lại một lần nữa, trên người đã được thay đổi bằng cái áo sơ mi trắng của Thầm Yến. Mặc trên người cô có vài phần to rộng. Thực hiển nhiên đêm qua Thầm Yến đã giúp cô tắm rửa sạch sẽ qua.

Trên giường lớn như vậy nhưng chỉ có một mình, cô nâng ống tay áo lên, quẩn quanh chóp mũi là hương thơm dễ chịu độc quyền của Thầm Yến.

Thầm Yến mang theo bữa sáng đi đến, thấy Thẩm Tê Nhu tỉnh, hắn thoáng có vài phần ngoài ý muốn:

- Tỉnh?

Thẩm Tê Nhu bước đi nhẹ bẫng, rõ ràng muốn chạy qua nhưng nề hà thân thể mềm nhũn, trực tiếp ngã vào trong lòng ngực Thầm Yến.

Thầm Yến đem cô nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, cười nói:

- Cứ như vậy vội vàng muốn nhào vào ngực anh?