Chương 37: Thất vọng xé mở khe nứt phong nguyệt (1)

Nụ hôn của hắn chợt rơi xuống, so với bất cứ lúc nào đều nóng nảy vội vàng. Rất khó tưởng tượng đây là cái người lúc trước không lâu chịu tìиɧ ɖu͙© kích động nhưng thần sắc vẫn một mảnh thanh tỉnh đem cúc áo của cô cài lại.

Mà lúc này đây cô cũng đủ lí trí mà quay mặt đi.

Thẩm Tê Nhu nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, đối diện với ánh mắt đẹp đẽ như sao trời của hắn:

- Thầm Yến, anh đã từng nói, em là thần minh của anh.

Cô lại cong cong môi:

- Nhưng bây giờ anh lại đang khinh nhờn thần minh của chính mình.

Thầm Yến trầm thấp cười một tiếng, hơi thở ái muội quanh quẩn bên vành tai cô:

- Nhu Nhu, khi nhìn thấy tôi một ngày kia, em nên nghĩ đến dù sớm hay muộn gì thì cũng sẽ có ngày em nằm ở dưới thân tôi.

Hắn cứ thế mà nói trắng ra như vậy.

Thẩm Tê Nhu không thể chịu nổi ánh mắt nóng rực của hắn, cô thực sự không thể phủ nhận vẻ ngoài của hắn là vô cùng tuyệt mỹ.

- Nếu, em nói là nếu.

Ánh mắt cô hơi hơi lập lòe, mang theo vài phần không biết phải làm sao.

- Nếu em không phải người sáng tạo của anh thì sẽ như thế nào? Anh sẽ còn yêu em sao?

Thanh âm cô dần dần thấp xuống, như là dò hỏi, càng có nhiều hơn là nhẹ giọng thì thầm. Nếu đối diện không phải là một người biết chuyện thì có lẽ sẽ cho là cô đang lầm bầm lầu bầu.

Cô do dự nhìn hắn, chờ mong một cái đáp án không rõ.

Thẩm Tê Nhu hỏi ra những lời này mang theo sự tuyệt vọng sâu sắc. Cô ý thức được chính mình đã yêu cái người hoàn mỹ trước mắt này mà không giữ lại bất cứ điều gì, cho dù biết là sẽ không có đường lui nhưng cũng không có một chút do dự nào.

Lý trí điên cuồng kéo cô về bên kia nhưng tình cảm đã giữ cô ở lại.

Thầm Yến nghe thấy vấn đề này, đột nhiên động tác dừng lại, hắn tựa hồ đang suy nghĩ câu trả lời cặn kẽ.

- Lúc trước em là thần minh của tôi, hiện tại em là người yêu của tôi.

Cái đáp án này làm Thẩm Tê Nhu thấy nao nao.

Đến khi cô phản ứng lại thì quần áo trên người không biết đã bị ném đi nơi nào, tay Thầm Yến trên người cô trêu chọc làm nổi lên tình ý.

- Nhu Nhu, gả cho tôi đi. Em là của tôi, đời này đều sẽ không thoát khỏi tôi.

Thẩm Tê Nhu là kiểu người truyền thống, liền cùng với bạn trai cũ lúc trước cũng mới chỉ nắm tay nhau vài lần, cho đến nay cũng đều là tình yêu cùng lịch sự. Cuối cùng bạn trai cũ đã cùng cô nói lời chia tay, nói con người cô quá mức cứng nhắc, không thú vị đến cực điểm.

Khi đó cô chỉ cười cho qua chuyện chứ cũng không để ý.

Bởi vì cô cũng chỉ là do bị bức bách dưới áp lực mới có đối tượng, cũng không nghĩ tới sẽ có tương lai cùng với hắn ta.

Từ khi Thầm Yến đến đã đánh vỡ gần như tất cả những nguyên tắc cô có trong quá khứ. Nhưng cô cũng rõ ràng minh bạch trên thế gian này, Thầm Yến độc nhất vô nhị này so với bất luận người nào đều là thực sự yêu cô. Cái tình yêu bẩm sinh này làm cô áy náy đến phát cuồng, có lẽ hắn cũng từng thống hận an bài của cô như vậy nhưng hết thảy lại không thắng nổi tình yêu.

- Nhu Nhu, tôi không hận em.

Thầm Yến nhẹ nhàng đem tóc mái cô vấn ra sau tai, thanh âm dịu dàng như có thể véo ra nước.

- Tôi chỉ là không muốn em thất vọng. Là chính em đắp nặn lên nhân vật này, hết thảy đều hoàn hảo và rõ ràng vừa đủ.

Thầm Yến chưa bao giờ được sống trong ánh sáng, nhưng bộ dáng bệnh trạng như vậy của hắn chính là bộ dáng mà Thẩm Tê Nhu chờ mong.

Mặc dù hắn nghe thấy những lời ca ngợi đến từ bốn phương tám hương nhưng toàn bộ lại bắt đầu từ miệng của một người.