Chương 33: Bỗng trong lòng như đã từng có cố nhân (3)



Tề Tư Mính mặc một bộ trang phục màu lam đạm nhiên lại ưu nhã, dáng đứng thẳng tắp, khí chất ôn nhuận từ trong tỏa ra ngoài. Mặc dù Thẩm Tê Nhu không thấy rõ mặt hắn nhưng cũng vì những đặc điểm này mà có vài phần động dung.

Khi hắn đang chậm rãi đi thì đột nhiên ánh mắt dừng lại một chỗ cố dịnh.

Thầm Yến nhẹ nhàng nhéo nhéo tay Thẩm Tê Nhu, mang theo vài phần cảnh cáo ý vị:

- Nhu Nhu, không cho phép nhìn hắn.

Hắn cũng đã từng dùng cái giọng nói này khi sai người đem Tề Tư Mính biến thành nhân trư và cũng từng đối với Minh Ương nói qua khi hắn nhẹ nhàng che kính đôi mắt nàng ấy, âm thanh thâm trầm nói:

- Minh Ương, đừng nhìn.

Ánh mắt Thẩm Tê Nhu từ trên người Tề Tư Mính chuyển về Minh Ương đứng cách đó không xa. Thầm Yến lúc này mới thực vừa lòng mà cười.

Lâm Yên Yên đã thay đổi trang phục hoa lệ sáng nay khi diễn cùng với Thầm Yến, lúc này đây cô ấy mặc một bộ váy dài màu lam thướt tha.

Làn da trắng mịn màng, khí chất như u lan, mắt lấp lánh như sao trời. Mỗi cái nhăn mày, mỗi cái nụ cười đều mang theo khí chất của một tiểu thư quyền quý lại không đánh mất sự tiêu sái của nữ hiệp giang hồ.

Thực sự là cùng với Minh Ương dưới ngòi bút của cô không mưu mà hợp, phảng phất như lúc này cô ấy không còn là Lâm Yên Yên nữa mà là Minh Ương chân chính.

Nhân vật Thầm Yến là tự bản thân hắn, hắn căn bản không cần diễn liền có thể đem vai phản diện thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Lâm Yên Yên hoàn mỹ có vài phần ngoài dự kiến của cô.

Bên cánh hoa rơi chỉ có một người đứng lẻ bóng, chẳng được như én xuân chắp cánh đùa với mưa.

Minh Ương đứng một mình ở giữa cây cầu vòm, bàn tay nắm lấy tay vịn bằng đá, hơn nửa thân mình ở bên ngoài cầu, nàng ấy chính là đang tò mò mà chơi đùa với đàn cá bơi tung tăng tự do trong nước.

Thần thái linh động của Minh Ương được thể hiện rất rõ ràng, không cần nói cũng biết Lâm Yên Yên đem nhân vật này diễn rất tốt.

Thẩm Tê Nhu chỉ nhìn lướt qua cũng biết cốt truyện nào trong sách ứng với cảnh diễn này.

Tề Tư Mính vì thân thể ốm yếu mà từng sống ở Giang Nam, Minh Ương với Tề Tư Mính vốn là thanh mai trúc mã. Về sau Tề Tư Mính quay trở về kinh thành, hắn là nhi tử của Thừa tướng, tất nhiên không thể luôn ở lại Giang Nam, kinh thành vẫn là rất cần hắn.

Cảnh diễn này chính là kể về một thiếu nữ thướt tha tên Minh Ương cùng tình cảnh lần đầu tiên gặp lại nhau của Tề Tư Mính với Minh Ương khi nàng ấy đã lớn. Tài tử giai nhân, trai tài gái sắc chỉ hận đã gặp nhau quá muộn màng.

Tề Tư Mính đem quạt xếp trong tay gấp lại, bước chân không nhanh không chậm, gió mát thổi làm âm thanh ngọc bội đinh đang va vào nhau bên tai không dứt.

Hắn thấy hơn phân nửa người Minh Ương đều ở bên ngoài cầu, chậm rãi bước đến bên cạnh nàng ấy hỏi:

- Cô nương, cô không sợ sẽ ngã xuống dưới sao?

Nguyên bản Minh Ương đang tự chơi vui sướиɠ, đột nhiên nghe thấy âm thanh nam tử mà vô cùng hoảng loạn, thân hình có xu thế rơi xuống.

Tề Tư Mính duỗi tay đem nàng ôm lấy nhưng thực mau liền kéo dài khoảng cách, nhấp nhấp môi, ôn nhu của hắn là đã khắc sâu vào trong cốt tủy.

- Ngươi là người phương nào?

Minh Ương tò mò mà chớp chớp đôi mắt sáng ngời, nhiều năm không gặp nên nàng ấy đã sớm đem Tề Tư Mính quên đi. Hắn xuất hiện lúc này là một người vô cùng xa lạ với Minh Ương.

- Tại hạ là người kinh thành, Tề Chước, tự là Tư Mính.

Hắn ôn hòa có lễ, cử chỉ nói không hết lời phong nhã.

Trong nháy mắt kia, phảng phất những điều tốt đẹp trong thiên hạ đều vì hắn mà sinh. Luôn có người cam tâm tình nguyện vì hắn mà cúi đầu xưng thần.

Hắn từ danh đến tự đều là thành quả mà Thẩm Tê Nhu đã tỉ mỉ suy nghĩ.

Mà Thầm Yến, từ nhỏ liền ít người yêu thương, đến tên của hắn cũng là phụ hoàng tùy ý lấy càng không cần nói đến những mặt khác.

Thầm Yến, không có tên tự.

Thẩm Tê Nhu đã tốn không ít giấy mực để viết rõ cuộc gặp gỡ lại lần nữa của Tề Tư Mính cùng Minh Ương. Nhưng cô bị mắc kẹt trong những thứ mà cô viết khi biết những điều sẽ xảy ra với Tề Tư Mính.

Một nam tử thanh phong tễ nguyệt như vậy vốn nên cưới một nữ tử tri thư đạt lễ, sống thong dong cả đời mà không phải, mà không phải…

Thẩm Tê Nhu thực sự không thể nghĩ tiếp được nữa.