Thẩm Tê Nhu một thân quần áo phổ thông, giả dạng như vậy chính là kiểu tùy tùy tiện tiện ném vào trong đám người đều sẽ không thể liếc mắt một cái mà tìm thấy.
Nhưng chính là một người nhìn luôn luôn bình thường như vậy lại làm Giang Sắc cũng phải nhìn với cặp mắt khác.
Thẩm Tê Nhu nhìn thấy Giang Sắc trong một cái nháy mắt kia, trong mắt không khỏi toát ra thần sắc kinh ngạc.
- Có việc gì sao?
Giang Sắc hơi hơi mỉm cười, tới gần Thẩm Tê Nhu:
- A Nhu, kỳ thật trước khi làm biên kịch, ta là fan của ngươi. Sau lại, cũng lại là fan của bộ nguyên tác《 thầm sương》a.
Cũng đúng là bởi vì một phần thật lòng yêu thương nhiệt tình đối với tiểu thuyết này đã thúc đẩy cô ấy đi theo con đường biên kịch.
Anh trai cô ấy không thể nghi ngờ sẽ trở thành lực lượng thúc đẩy lớn nhất cho sự phát triển sự nghiệp của cô ấy.
Thẩm Tê Nhu nguyên bản còn có vài phần không biết làm sao, thậm chí tay chân cũng không biết nên để chỗ nào cho hợp lí thì một phen lời nói của Giang Sắc không thể nghi ngờ đã mở ra nội tâm của cô.
Thẩm Tê Nhu lộ ra một cái tươi cười đúng lúc rồi nhướng mày:
- Thực cảm ơn. Ta đã thấy rất may mắn khi tác phẩm của mình được ngươi yêu thích.
Trong đầu cô trước hết nghĩ đến tranh luận trên mạng đối với quyển sách 《 thầm sương 》 này, cuộc đối chọi giữa Tề Tư Mính với Thầm Yến chưa bao giờ dừng lại quá.
Mặc dù trong lòng cô hai người đều không thể đem ra so sánh.
Giang Sắc thấy thế liền kịp thời bước vào chủ đề chính.
- A Nhu, ta tưởng thỉnh ngươi có thể cho ta cơ hội nhìn xem kịch bản của 《 thầm sương 》một chút, có chỗ nào không ổn liền kịp thời sửa chữa.
Bỗng một tiếng bước chân trầm ổn hữu lực từ xa tới gần, Thẩm Tê Nhu biết Thầm Yến đang ở cách đó không xa.
Giang Sắc rất thức thời, cô ấy đối với vị nam phản diện này từ trước đến giờ có thể trốn được bao xa liền trốn rất xa. Này cũng không thể trách cô ấy, chỉ đồ thừa cho khí thế trên người Thầm Yến quá mức sắc bén.
Chỉ khi Thầm Yến đối mặt với Thẩm Tê Nhu thì ánh mắt mới có điểm ôn nhu.
- A Nhu, không bằng thêm cái wechat đi, khi nào rảnh thì trò chuyện tỉ mỉ sau.
Thẩm Tê Nhu nhấp nhấp môi, cô thực ra thật sự thích tính cách như vậy của Giang Sắc. Thời điểm cô biết biên kịch là Giang Sắc đã cố ý tra qua. Trong nghề, Giang Sắc cũng là cái biên kịch nổi danh.
Nhưng là cô cũng không nghĩ tới đối phương thực sự là một người rất dễ ở chung. Thẩm Tê Nhu liền mở di động ra, quét quét mã cho Giang Sắc, hai người thực mau đã thêm bạn tốt.
Giang Sắc linh động nhe răng cười:
- A Nhu, hôm khác lại nói chuyện sau nhé!
Nói xong cô ấy cũng chạy nhanh mà trốn đi.
Thẩm Tê Nhu ngẩng đầu, thấy thân ảnh Thầm Yến đứng ở cửa. Dưới ánh mặt trời, phảng phất trong cái nháy mắt kia tất cả khói mù xung quanh hắn đều biến mất.
Thầm Yến đổi quần áo cho mình liền nhẹ nhàng hướng về phía Thẩm Tê Nhu phất phất tay.
- Buổi sáng hôm nay kết thúc rồi, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm, Nhu Nhu.
Ngữ khí hắn liền như vậy ôn nhu, nhất là cái thời điểm kêu Nhu Nhu liền càng không cần phải nói.
Tâm Thẩm Tê Nhu theo lời hắn nói mà rung động, không biết từ khi nào, hắn có thể dễ dàng làm xao động cảm xúc của cô như vậy.
Thẩm Tê Nhu đi đến bên người Thầm Yến, hắn nhẹ nhàng cúi người, gần sát bên tai cô nói:
- Nhu Nhu, em đừng cùng cô ấy nói nhiều như vậy, tôi chính là sẽ ghen.
Hô hấp Thẩm Tê Nhu cứng lại.
- Thầm Yến, anh muốn đưa em đi ăn cơm ở nơi nào?
Cô vừa chuyển câu chuyện, thực hiển nhiên không muốn tiếp tục thảo luận cái đề tài kia.
Thầm Yến cong cong môi, nắm lấy tay Thẩm Tê Nhu đi ra ngoài.
- Đã sớm tìm kiếm một cái nhà hàng ăn ngon, rốt cuộc đã có cơ hội mang em đi.
Bàn tay Thẩm Tê Nhu rất nhỏ, cơ hồ bị hắn hoàn toàn bao lấy, cảm xúc ấm áp cùng mềm mại làm cô luyến tiếc rời đi.
Thực mau lí trí đã quay trở lại, cô tránh thoát khỏi cái nắm tay của Thầm Yến, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của hắn.
- Anh điên rồi…nơi này chính là đoàn làm phim.
Thầm Yến học cái gì cũng thực nhanh, duy chỉ có tránh hiềm nghi là mãi vẫn không học được.