Chương 24: Gặp lại người thân (6)

Thẩm Tê Nhu nghe vậy thì cong mày, mặc dù hiệu quả phim kinh dị này rất thật nhưng do Thầm Yến ở chỗ này, lực chú ý của cô vẫn luôn không tập trung nên tự nhiên sẽ không bị dọa.

- Không sợ.

Thầm Yến tắt tivi, thật cẩn thận mà dựa vào đầu vai Thẩm Tê Nhu. Mùi hương của sữa tắm nhẹ nhàng phảng phất qua chóp mũi cô nhưng như cũ vẫn không thể che giấu được mùi thơm cơ thể của bản thân hắn. Trong nháy mắt Thẩm Tê Nhu có chút hoảng hốt.

Hắn thấp thấp giọng cười:

- Ta sợ.

Ngoài miệng thì nói sợ hãi nhưng trên mặt lại không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào.

Bỗng một tiếng sấm vang dội đánh xuống, đèn trong phòng tắt phụt khiến cả căn phòng tối sầm lại. Mưa to như trút nước, một khắc cũng không ngừng.

Thường mỗi khi đến ngày giỗ của Phó Uyển, Thầm Yến đều uống đến say mèm như muốn dùng phương thức đó để làm tê liệt ý thức của chính mình. Nhưng trên thực tế, hắn càng uống thì lại càng thanh tỉnh.

Thẩm Tê Nhu vươn tay ôm lấy hắn.

- Thầm Yến, đừng thương tâm.

Thầm Yến cong cong môi, không nói gì.

Khi còn bé, Thầm Yến thích nhất là lúc Phó Uyển ôm hắn kể chuyện xưa, Thẩm Tê Nhu thuận miệng liền đem chuyện xưa mà Thầm Yến thường hay nghe nhất kể qua một lần.

Sau khi kể xong, Thẩm Tê Nhu cảm thích chính mình có vài phần miệng đắng lưỡi khô. Cô nghiêng đầu nhìn về phía Thầm Yến lại phát hiện hắn cũng đang nhìn mình.

Bỗng thấy trời đất quay cuồng, đến lúc hồi thần Thẩm Tê Nhu đã thấy mình bị hắn đè dưới thân.

Tay Thầm Yến nhẹ nhàng xoa môi cô, thong thả vuốt ve, ôn nhu mà lưu luyến.

Hắn cúi người nhẹ phủ lên môi cô, nếm thử mới biết mùi vị thẳng cho đến khi một bầu không khí khô nóng giữa hai người lan tràn mở ra.

Thầm Yến không biết từ khi nào cởi nút thắt áo ngủ của Thẩm Tê Nhu, tay hắn giống như lửa nóng chạm vào da thịt trắng nõn của Thẩm Tê Nhu.

Không bao lâu, trên cổ trắng tinh không tì vết cô xuất hiện dấu hôn đỏ chói mắt có thể thấy rõ ràng.

Thẩm Tê Nhu xưa nay đôi mắt ít khi nói cười lúc này lại mị nhãn như tơ, mắt đưa làn thu thủy khiến người ý loạn tình mê.

______

Chính là ngay khi Thẩm Tê Nhu cho rằng hắn sẽ trực tiếp tiến vào chủ đề chính thì Thầm Yến lại đem mấy cái cúc áo vừa mới cởi bỏ cài vào cẩn thận một lần nữa.

Hắn nhẹ nhàng vén tóc mai bên thái dương Thẩm Tê Nhu, mặt mày như họa điểm vô số ôn nhu.

Cũng chỉ là trong nháy mắt, cổ dục niệm mãnh liệt kia liền sụp đổ, Thẩm Tê Nhu đột nhiên thanh tỉnh lại.

Hắn ngồi dậy, thấp giọng cười, bóng dáng có vài phần cô đơn:

- Nhu Nhu, tối nay em là người thứ nhất bồi ở bên tôi.

Thẩm Tê Nhu sờ sờ đôi môi có chút sưng đỏ, trên mặt còn vương vấn hơi thở của hắn mãi không tiêu tan.

Cô đứng dậy, ôm lấy vòng eo Thầm Yến từ phía sau:

Thầm Yến, trời cao đã đưa anh đến bên em, em đã thấy thực cảm động.

Một đêm này là đêm mà Thầm Yến ngủ an ổn nhất. Ít nhất không cần lo lắng, khi nhắm mắt lại sẽ bị những cái ác mộng mà là cho giật mình tỉnh giấc.

Sự việc của đoàn làm phim đã được giải quyết, người đại diện Thầm Yến thông báo cho hắn trước là tuần sau tiến tổ. Hai người lữ hành bất đắc dĩ phải tạm thời hạ màn.

Nhưng Thẩm Tê Nhu sau khi trải qua chuyến du lịch này, buồn bực trong lòng cũng hóa thành hư không, thay thế vào đó chính là yên lặng cùng ôn nhu lâu dài.

Trước khi quay lại đoàn làm phim, Thẩm Tê Nhu cố ý trở về thăm gia đình một chuyến. Tình huống trước đây của mẹ Thẩm cực kì nguy hiểm, nếu không phải đưa được bà trở về từ quỷ môn quan thì Thẩm Tê Nhu cũng không biết nên đối mặt với nội tâm của mình như thế nào.

Sau khi bảo đảm mẹ Thẩm bình yên vô sự, Thẩm Tê Nhu mới kéo rương hành lí cùng với Thầm Yến đi đến đoàn làm phim, dùng thân phận tiểu trợ lí của hắn.

Thẩm Tê Nhu có một loại dự cảm, Thầm Yến sẽ dựa vào nhân vật này mà một lần nổi tiếng.