Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đương Vai Ác Bị Cá Mặn Tác Giả Kiều Dưỡng

Chương 15: Hắc ám không thể cứu rỗi (3)

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Tê Nhu, là ngươi sao?

Một thanh âm lo lắng vang lên cách đó không xa, ngay sau đó tầm mắt Thẩm Tê Nhu liền dừng ở người bên ngoài cửa kính.

Thẩm Tê Nhu lập tức lau khô nước mắt, có vài phần bất đắc dĩ mà đứng dậy đẩy cửa ra.

Hai mươi phút sau, trong một tòa nhà xa hoa, cách bài trí nội thất cao nhã cùng với đồ vật trưng bày có giá giá trị xa xỉ, Thẩm Tê Nhu hơi hơi có vài phần lo lắng bất an mà nắm chặt lấy cái ly trong tay, lông mi như lông vũ run rẩy, tựa hồ đang muốn che giấu cảm xúc thật của bản thân.

Lâm Vân Ấm cũng không nghĩ tới chỉ bởi vì một cái ngoái đầu ngoài ý muốn mà gặp lại học muội thời cao trung.

Tê Nhu, ngươi thế nào lại đến đây?

Thẩm Tê Nhu nghe vậy hơi giật mình, cô nâng mắt lên nhìn về phía nam tử nhẹ nhàng phong độ ở đối diện, bộ dáng hắn cùng với trong trí nhớ dần dần trùng khớp, nhưng so với trước kia thì nhiều thêm vài phần thành thục. Khi trước cô còn từng âm thầm hâm mộ người học trưởng này trong lòng, chỉ là theo thời gian trôi qua đi, cô bị cuộc sống sinh hoạt làm cho quay cuồng, sau khi tốt nghiệp một năm, nghe nói học trưởng đã có bạn gái thì từ đó cũng chưa hề liên hệ quá.

- Vừa tới không lâu.

Thẩm Tê Nhu mím môi, nâng tay lên xoa xoa tóc mái bên thái dương.

- Thật khéo.

Lâm Vân Ấm gật gật đầu:

- Sau khi tốt nghiệp, tin tức của ngươi liền hoàn toàn không có, mấy cái phương thức liên hệ đều trống rỗng. Ta vốn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi.

Thanh âm cuối tựa hồ còn mang theo chút than thở.

Trong nhà Lâm Vân Ấm nhiều thế hệ đều làm kinh doanh, mẹ hắn lại cố ý cho hắn học tài chính, sau khi tốt nghiệp thì về nhà kế thừa gia sản. Nhưng Lâm Vân Ấm cuối cùng vẫn lựa chọn ngành học mà chính mình chuyên nghiệp cùng yêu thích, y học lâm sàng.

Thời điểm Thẩm Tê Nhu học nhất cao liền thường xuyên chú ý đến học trưởng lớp bên cạnh, khi đó hắn cũng là một nhân vật phong vân trong trường.

Tâm tình bất an của Thẩm Tê Nhu cũng dần dần bình phục, dần dần tự nhiên hơn. Một đoạn hồi ức thời cao trung kia cô không muốn đi bức bách chính mình nhớ lại. Bất quá, chi gian giữa bọn họ cũng không có quá thân quen như vậy.

Cô liền chuyển cuộc nói chuyện

- Vừa rồi thấy hòm thuốc trên xe, học trưởng là tới phụ cận chữa trị người bệnh sao?

Nhắc tới chuyện này Lâm Vân Ấm không nhịn được mà nhíu mày lại.

- Đúng vậy, bằng hữu bị đâm một dao, nếu không phải trái tim hắn ở bên phải thì hôm nay chỉ sợ chính là Diêm Vương tới cũng không cứu được hắn.

Tuy rằng cấu tạo thân thể Thầm Yến cùng thường nhân bất đồng, trái tim Thầm Yến ở bên phải, người bình thường trái tim bên trái nhưng quá trình cứu người vẫn làm hắn nhịn không được mà đổ mồ hôi đầm đìa. May mà người hành hung đâm cũng không sâu, thoạt nhìn thì đáng sợ nhưng vết thương lại không thực nghiêm trọng.

Nhưng vết thương như vậy mà đặt ở trên người bình thường đã sớm đau đến chết đi sống lại. Thế mà Thầm Yến lại một cái kêu đau cũng không kêu, Lâm Vân Ấm chưa từng gặp qua người nào có thể đối với chính mình cũng nhẫn tâm như vậy.

Thẩm Tê Nhu nghe vậy, tay khuấy cà phê nhẹ nhàng dừng lại, cái muỗng va chạm vào đế ly phát ra một tiếng vang không mấy dễ nghe.

Cô cảm thấy tâm thần có vài phần không yên ổn, tùy tiện nói ra cái địa danh phụ cận kia hỏi Lâm Vân Ấm.

Lâm Vân Ấm sửng sốt:

- Học muội, làm thế nào ngươi biết nơi ta đến chính là cái phụ cận kia?

Thẩm Tê Nhu trầm mặc, qua một lúc lâu sau, thanh âm có chút khàn khàn vang lên hỏi:

- Tình huống của hắn còn tốt sao?

Trong đầu óc Thẩm Tê Nhu đều là khi cô rời đi, biểu tình tuyệt vọng trên mặt Thầm Yến, cô chỉ nhìn thoáng qua liền mạc danh cảm thấy đau lòng đến vô pháp hô hấp. Cảm giác giống với khoảng thời gian khi cô vui vẻ vì Thầm Yến, lo lắng cho hắn khi cô nghĩ về cuốn truyện kia. Chính là cái được gọi là đồng cảm, mỗi ngày đối mặt với máy tính cô đều có thể khóc rất nhiều lần.

Rõ ràng đây chính là lựa chọn mà cô đã chọn.

Rõ ràng người muốn gϊếŧ chết Thầm Yến chính là cô.

Nhưng giờ khắc này, cô lại phá lệ chờ đợi một cái kết quả khác.

Có lẽ ngay từ lần đầu tiên gặp mặt kia, vẻ mặt hắn cẩn thận mà nắm lấy góc áo cô, nói chính mình là Tề Tư Mính mà không phải Thầm Yến liền đủ để chứng minh hắn đây là sợ hãi thân phận thật sự của chính mình bị vạch trần đi.

Mặc dù hắn là Thầm Yến, nhân vật cô tự hào nhất nhưng cô vẫn sẽ dùng phương thức lạnh nhạt nhất mà đối đãi với hắn.

Bởi vì, hắn không thuộc về thế giới này.
« Chương TrướcChương Tiếp »