Thẩm Tê Nhu cầm điện thoại di động trong tay hung hăng nắm chặt, giật giật thân thể đã có vài phần cứng đờ, cô cũng không có nghĩ chuẩn bị đứng dậy.
Thầm Yến tiến vào trong đem chìa khóa phòng nhẹ nhàng ném trên sô pha, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Tê Nhu vẫn như cũ tràn ngập ôn nhu cùng vô hại.
Đáng chết, đến tột cùng là cái gì làm cô sinh ra ảo giác mà cảm thấy ôn nhu.
- Mẫu thân, ngươi tựa hồ cũng không hoan nghênh ta a.
Tiếng nói trầm thấp thanh lãnh của hắn nhẹ nhàng vang vọng ở cách đó không xa. Bất quá chỉ trong chốc lát, Thẩm Tê Nhu liền cảm nhận được một cổ lực lượng cường đại đánh úp. Thầm Yến một tay mà bóp lấy cổ cô, lực đạo không lớn không nhỏ nhưng lại đủ làm cho cô cảm thấy hít thở không thông.
Tất cả mọi thứ từ khí thế bẩm sinh của vai phản diện, hắn tàn nhẫn, hắn tuyệt tình, vừa lúc đều là cô tặng cho hắn.
Thẩm Tê Nhu biết nếu cô dám cùng với Minh Ương giống nhau, chọn cách chính diện đối kháng thì nói không chừng Thầm Yến sẽ gϊếŧ cô hoặc là hắn sẽ đối đãi với cô giống như đối với Minh Ương vậy, từng bước từng bước tra tấn cho đến khi bức điên lại xử tử. Cái loại tư vị này đối với người thường mà nói thì như sống không bằng chết nhưng đối với Thầm Yến thì đó lại là một sự tình đầy đủ kí©h thí©ɧ.
Có vài người nếu đã không có sự ôn nhu trong xương tủy liền tính có diễn giống như thật thì đến một ngày kia sẽ có lúc trong vô tình lộ ra dấu vết.
Cô nỗ lực làm cho biểu tình trên mặt chính mình không có vẻ quá dữ tợn, bên môi cong lên một nụ cười nhạt:
- Như thế nào lại thế, nơi này cũng là nhà của ngươi.
Thầm Yến quả nhiên buông lỏng ra một ít lực đạo cho Thẩm Tê Nhu có cơ hội thở dốc. Cô trong lòng thở phào nhẹ nhõm. May mắn là cô cũng đủ hiểu biết đứa con trai này.
Những ngón tay khớp xương rõ ràng lại thon dài trắng tinh của Thầm Yến nhẹ nhàng vuốt ve cổ Thẩm Tê Nhu từng chút từng chút một giống như lông vũ phất qua nội tâm, rõ ràng thực nhẹ nhưng lại chọc cho nhân tâm run sợ.
Hắn thuận thế cúi người, đem Thẩm Tê Nhu áp đảo trên ghế sô pha.
Nguyên bản ghế sô pha rất mềm liền ngay lập tức hãm xuống một phần lớn. Đầu tóc Thẩm Tê Nhu bị ép đến có chút đau, di động cũng vì hành động mới vừa rồi mà rơi rớt trên thảm.
Tâm cô cũng bất chợt lạnh.
Thầm Yến ngược lại nắm lấy hàm dưới cô, nói chuyện lại thong thả ung dung như vậy :
- Mẫu thân, ngươi đang nói dối.
Thẩm Tê Nhu khẽ nuốt nước miếng.
Cằm bị hắn niết sinh đau, kia một trương khuôn mặt liền bị phòng đại ngay trước mắt. Hồi tưởng lại Thầm Yến nói một câu lại một câu cũng không rời khỏi chữ “ mẫu thân” khiến cô không khỏi cảm thấy như một tội ác.
- Rốt cuộc là ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha ta?
Thẩm Tê Nhu thiếu chút nữa quên mất, hắn là nhân vật dưới ngòi bút cô, hỉ nộ ái ố của hắn cũng là cô ban cho, như vậy, tự nhiên hắn cũng thực dễ dàng cảm nhận được cảm xúc của cô. Thầm Yến không phải người thường mà là một cái vai ác người gặp người hận.
Bất kì ai hắn cũng có thể gϊếŧ chết.
Thầm Yến khẽ cười một tiếng, ngồi dậy rồi thong thả ung dung mà chỉnh lại cổ áo đã có vài phần hỗn độn.
- Mẫu thân, ngươi là đang oan uổng ta a.
Thấy thế, Thẩm Tê Nhu vội vàng ngồi dậy theo cùng kéo ra khoảng cách.
- Ngươi đừng gọi ta là mẫu thân, ta nghe không thoải mái.
Thầm Yến nghe vậy thì đôi mắt đẹp khẽ nheo lại:
- Chính là ta nhịn không được a, mẫu thân. Thời điểm phía trước kêu ngươi tỷ tỷ, ngươi cũng không biết ta nhẫn nhịn có bao nhiêu vất vả.
Xem bộ dáng hắn giả mù sa mưa lúc này thực sự đáng giận. Thẩm Tê Nhu nhịn không được phản bác:
- Nhẫn? Thầm Yến, đừng ra vẻ đáng thương được chứ, thứ ngươi có được còn chưa đủ nhiều sao?
Thầm Yến nao nao, trong một cái chớp mắt, hắn phảng phất như thay đổi thành người khác.
- Ngươi biết một năm bảy tuổi kia, khi ta bị hoàng huynh đẩy mạnh vào nước sông lạnh băng có biết bao nhiêu tuyệt vọng sao? Ngươi biết khi ta sốt đến thần chí không rõ, cảm giác được thời điểm nước mắt nóng bỏng của mẫu thân rớt ở trên má ta có biết bao nhiêu bất lực sao? Ngươi biết ta vốn tưởng rằng cứ chết cho xong chuyện, cố tình lại nhận được một cuộc sống mới có biết bao nhiêu vui sướиɠ sao? Chính là người mẫu thân duy nhất đối đãi với ta không tồi, yêu thương ta lại rời bỏ ra mà đi.
Hắn nói chuyện không nhanh không chậm nhưng đem lại cảm giác mười phần áp bách.
Ngươi cho rằng ta đi từng bước đến được vị trí quân lâm thiên hạ kia, cái vị trí người người hâm mộ kia thật sự có như người viết ra dễ dàng như thế sao?