Giang Nghị hạnh phúc chuyển vào nhà Tiêu Thanh, tuy rằng cậu đã quá quen thuộc với nơi này, nhưng vẫn đi quanh một vòng, sau đó cảm thán với Tiêu Thanh: “A Thanh, em có cảm giác mình như một phần của nơi này.”
Mà Tiêu Thanh thì tái nhợt mặt lại nhìn theo hai cái va ly cùng một đống túi lỉnh kỉnh mà Giang Nghị mang theo, an him lặng nhặt mấy cái túi ngổn ngang kia vứt hết vào thùng rác. Giang Nghị lúc này mới phát hiện động tác của Tiêu Thanh, lập tức phi lấy cứu vớt bảo bối của cậu.”
“A Thanh, A Thanh, chậm đã chậm đã! Bên trong đều là báu vật mà! Kia là cái bút chì anh cho em! Kia là tờ giấy nháp anh tiện tay vất đi! Á! Còn cả mấy quyển sách anh mua từ mấy quán vỉa hè….A Thanh….”
Tiêu Thanh bước đi đem mọi thứ tống đi, tất nhiên Giang Nghị muốn ngăn cản nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt của anh thì lại không dám.
Tiêu Thanh bỏ lại một câu: “Cậu ra đầu cầu đứng với ông cụ ăn xin rách nát trông xứng đôi đấy.”
Giang Nghị rưng rưng, đem tất cả hành lý thanh lý một lần nữa: dao cạo râu, thôi bỏ đi, dùng chung với A Thanh. Quần áo năm ngoái? Quên đi, cũ rồi thì vứt đi. Cuốn “Địa lý và phong thủy Trung Quốc”? Không, đây là quyển sách A Thanh đọc xong bỏ rồi cậu mặt dày xin về, tuyệt đối không được ném!….Mang đồ bị ném trở lại, Giang Nghị rốt cuộc cũng miễn cưỡng đem hành lý thu dọn thành hai thùng.
Buổi tối Giang Nghị nỗ lực hết sức bò lên giường Tiêu Thanh, không ngừng thuyết phục anh bằng chức năng làm ấm giường của cậu. Tiêu Thanh cười gằn: “Ta không nghĩ là mùa hè thì cần làm ấm giường đây.”, sau đó một cước đạp cậu xuống giường, Giang Nghị ở cửa phòng ngủ không ngừng gõ cửa: “Máy điều hòa tỏa ra không khí lạnh, ôm em cũng có thể làm anh mát lạnh mà, có em rồi anh còn cần điều hòa làm gì nữa, anh có thể cân nhắc dùng thử, nhưng mà em nói rõ nhé, dùng thử hàng thì không được
trả lại đâu @#¥%…… &*””
Tiêu Thanh nghiến răng, nghiến lợi mở cửa: “Nói thêm một chữ nữa thì cậu cút đi cho tôi!”
Giang Nghị rụt người lại, thấy tủi thân: “Sao nỡ lòng nào ~ chả giống bạn bè tương thân tươi yêu, mà không đúng, là người yêu. A Thanh ác quá đi….” Sau đó cậu chỉ biết nghĩ linh tinh trở về phòng khách nằm.