Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế

8/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: ôn nhu công x táo bạo thụ Editor: Xích Tuyết (chính văn) + Hàn Thiên (PN) Beta: Tiểu Tinh Linh “Mập Mạp, ngươi nếu gầy đi khẳng định sẽ rất suất (đẹp dzai)!” Mập Mạp nhếch miệng cười hắc hắc …
Xem Thêm

Chương 2
Mập Mạp đi lang thang trên đường, mua quần áo cũng không dễ dàng gì, bộ nào mặc trên người hắn cũng thấy không hợp, cho nên Mập Mạp ghét nhất là đi mua quần áo. Kì thật việc hắn không thích mua quần áo còn có nguyên nhân khác, chính là mỗi khi thử đồ, người bán hàng đều mang vẻ mặt như sợ hắn làm rách quần áo, quả thật là làm cho người ta vừa khó xử vừa tức giận.

Lượn qua lượn lại mấy lần mới mua được một cái áo thun XXL và hai cái quần thể thao cho người béo phì. Mang theo quần áo, Mập Mạp có chút ghen tị nhìn mấy cửa hàng quần jeans. Bởi vì quá mập, nên Mập Mạp cho tới bây giờ chưa hề mặc quần jeans lần nào. Đối với người khác mà nói, có lẽ quần jeans cũng chả là gì, không mặc thì thôi, nhưng đối với Mập Mạp lại tựa như giấc mộng xa vời. Nếu có một ngày có thể mặc vừa một chiếc quần jeans, khẳng định Mập Mạp nhà ta sẽ mừng đến rơi lệ.

Thật ra, Mập Mạp từng mua một cái quần jeans xanh dương đáy ngắn, phía sau còn gắn một hàng đinh sáng bóng (=))). Đó là hắn lén mua khi còn học năm hai trung học, đã thử mặc vô số lần, nhưng lần nào cũng đành buông tha vì không thể kéo quần lên được. Mập Mạp giấu kĩ cái quần ấy dưới lớp quần áo của mình, chỉ khi không có ai mới dám lấy ra vuốt ve như vật chí bảo. Đó là bí mật Mập Mạp chưa từng chia sẻ cùng ai.

Giữa trưa, Mập Mạp tìm một cửa hàng bên cạnh khu mua sắm vào ăn một tô bún. Kì thật bình thường lượng cơm hắn ăn không nhiều, một tô bún chả có bao nhiêu, thế mà cũng không hết. No bụng rồi, Mập Mạp tùy tiện tìm một tiệm hớt tóc bình dân, chuẩn bị sửa sang lại cái đầu của mình.

Cửa hiệu cắt tóc không lớn lắm nhưng sạch sẽ, một vài thợ cắt tóc ăn mặc thời trang đang ngồi trên ghế nói chuyện phiếm, thấy có khách vội vàng đứng lên tiếp đón.

“Gội đầu, cắt tóc, hay uốn tóc?”

“Cắt ngắn là được rồi.”

“Vậy lại đây gội đầu trước đi.” Mập Mạp bỏ mấy thứ linh tinh xuống rồi theo qua.

Người thợ đang gội đầu cho Mập Mạp nhìn rất trẻ, kì thật bọn họ đều trẻ tuổi, chắc chỉ khoảng trên dưới 20 thôi. Ngón tay dài nhỏ ướt nước xoa bóp đầu cho Mập Mạp, dùng da đầu cũng có thể cảm nhận được đầu ngón tay rất mềm mại, lại nhìn nhìn tay mình, vì mỗi ngày làm việc nặng mà đầy vết chai sần.

Thợ cắt tóc ấy thật gầy, mặc một bộ quần jeans sơ mi trắng, bên ngoài là chiếc áo gile nhỏ. Mỗi khi nâng cánh tay cắt tóc, thắt lưng tinh tế sẽ hiện ra, so với nữ nhân còn nhỏ hơn, đại khái chỉ cần hai bàn tay là có thể ôm trọn. Thật sự là rất ẻo lả đi! Mập Mạp cười thầm trong lòng, mặc dù vẫn rất hâm mộ. Cho dù gầy giống nữ nhân Mập Mạp cũng vẫn hâm mộ, gầy được thật là tốt.

Cắt tóc xong về nhà thì thấy ngoài cửa có người ngồi. Đi lại xem, thì ra là em trai: “Tiểu Vũ?”

Người đang ngồi ngẩng đầu lên, trông thấy thân ảnh quen thuộc liền cười tươi rạng rỡ: “Ca, anh đi đâu thế, em ngồi đây chờ muốn nửa ngày rồi!”

“Như thế nào lại đến nơi này? Cũng không gọi điện thoại trước, ở trường được nghỉ à?” Tiểu Vũ đang học đại học mà.

“Ân, được nghỉ hai ngày, vừa lúc sinh nhật anh, em đến thăm anh một chút. Đã hơn nửa năm không gặp anh, mà anh cũng chẳng về nhà thăm mọi người gì cả.”

Tiểu Vũ cao lên không ít, chắc khoảng 1m8, nhưng vẫn thấp hơn hắn đôi chút. Mập Mạp cũng không phải không có ưu điểm gì, cao 1m85 cũng thuận tiện che đi cái sự mập của bản thân.

“Vào nhà đi.” Mập Mạp lấy cái chìa khóa ra mở cửa. “Mẹ không thích ta trở về, ngươi cũng không phải không biết, lần sau nhớ ta thì gọi điện thoại, có về nhà cũng chỉ nhìn nhau, ta về rồi mẹ lại càng khó chịu.”

Trữ Vũ ngừng một chút: “Ca, tính mẹ đã như vậy rồi, anh về không muốn gặp mẹ nhưng cũng còn ba chứ? Ba cũng không chê bai anh cái gì.”

Mập Mạp cười khổ, ba không chê hắn vì ông căn bản không để ý đến sự tồn tại của hắn, chứ nói gì đến tình cảm quan hệ. Đương nhiên những lời như thế hắn sẽ không nói ra, may mắn còn một người em trai không khinh khi hắn. Còn cô em gái, từ khi lên 6 đã không còn gọi mình là anh, rồi thì cũng chả còn đoái hoài gì nữa.

“Ca, anh đoán xem em tặng anh quà gì nào?”

“Lại tiêu tiền lung tung, mẹ biết lại nghe chửi.”

“Tiền quà tặng anh em cũng không xin của ba mẹ, là em lấy tiền dạy thêm mua. Anh đoán xem là quà gì?”

“Đoán không được.” Mập Mạp mỉm cười nhìn thằng em trước mặt, lớn rồi mà tâm tư chỉ như một đứa trẻ, không lớn được.

“Đương đương đương… (kiểu như ‘tada’ hay ‘surprise’ trong tiếng anh ấy, mà ta không biết dịch làm sao) Em mua cho anh đôi găng tay giữ ấm bằng da, thực đắt tiền nga! Quần áo của anh không được tốt, mà em cũng không cần đồ mới nên mua tặng anh. Mùa đông mang rất ấm, nếu không tay anh lạnh sẽ lại đau nhức.”

Mập Mạp nhận lấy đôi găng, nắm ở trong tay mà trong lòng thấy ấm áp. Nếu không có thằng em trai, có lẽ hắn đã không có dũng khí một mình đối mặt với cuộc sống tàn khốc này. Ít nhất hắn còn có thân tình, có quan tâm của thằng bé! Mập Mạp tự mình xuống bếp làm vài món đồ ăn, cùng em trai uống một chai bia.

Buổi tối, mặc kệ hắn nói thế nào cũng không chịu đi, vậy nên Mập Mạp đành phải điện thoại về nhà. Mẹ cũng không nói gì, chỉ dặn dò Tiểu Vũ sáng mai nhớ về sớm. Mập Mạp thất vọng cúp điện thoại. Kì thật hắn hy vọng mẹ có thể nhớ đến sinh nhật hắn, chỉ cần ân cần thăm hỏi một chút là đủ cho hắn cao hứng rồi.

Tắm rửa xong, hắn cùng em trai chen chúc trên giường. Em hắn lúc nào cũng thế, thích khoác tay lên cái bụng tròn tròn của hắn mà nghịch.

“Ca, anh chẳng gầy đi cân nào à? Ha ha ha, cái bụng vẫn mềm mềm như trước.”

Mập Mạp gạt đi cái tay đang gây rối, “Ngủ.”

Có em trai nằm ngoan ngoãn bên cạnh, còn có cả hơi thở nhè nhẹ làm người khác an tâm, hắn thϊếp đi lúc nào cũng không hay.

Sáng sớm hôm sau, di động kêu chói tai gọi Tiểu Vũ về nhà. Trữ Vũ cũng bất đắc dĩ mặc quần áo, điểm tâm không ăn liền chạy về nhà. Nhìn đôi găng tay trên giường, Mập Mạp khẽ thở dài, đem nó cất kĩ chung một chỗ với chiếc quần jeans. Lần này không biết đến bao giờ mới gặp lại được thằng em.

Đơn giản hâm nóng lại cơm, ăn qua loa vài miếng rồi thu dọn đi làm. Một ngày mới lại bắt đầu, Mập Mạp hít sâu một hơi: cuộc sống thật tốt đẹp!

———————

Lời tác giả: Chọt kiến –ing~ Mập Mạp đến đây cho mụ mụ hôn cái nào ~~~ Mới viết được 2 chương, sau này mỗi ngày một chương. Hết tiền rồi, bán thân, cầu bao dưỡng đây ~~~

Thêm Bình Luận