Editor: SQ
_____________________
[1] Mắt, tai, lưỡi, thân (cơ thể), ý (tư tưởng) là 5 trong lục căn (6 giác quan, còn mũi [tỷ] tác giả không đưa vào). Giải thích một cách ngắn gọn, theo Phật giáo, con người thông qua sáu căn để tiếp xúc và nhận thức thế giới, từ tư tưởng đến hành động của con người bị chi phối, từ đó sinh ra những cảm xúc như vui buồn giận ganh tị,…..Hôm đó, có một người đến tàng kinh các. Người đến là bạn lâu năm của Kỳ Bạch Nghiêm. Sắp đến Tết, Kỳ Bạch Nghiêm bận dịch kinh Phật, dành phần lớn thời gian ở chùa Pháp Định, bây giờ không có thời gian đón người đãi khách. Thời gian của người này eo hẹp, ngày mốt phải đi xa dài ngày, chỉ có thể đến chùa Pháp Định để gặp Kỳ Bạch Nghiêm vào hôm nay.
Ban đầu Đường Thi định để lại không gian cho hai người, nhưng Kỳ Bạch Nghiêm ra hiệu bảo không cần, dẫn người đó đến trước mặt cô, “Đây là giáo sư Chử của đại học X, Chử Trần, khoa tiếng Trung, nghiên cứu khúc Nguyên.”
Đường Thi bước đến bắt tay, “Nghe danh đã lâu.” Cô nghiên cứu khúc Nguyên, có bao nhiêu luận văn liên quan là đọc hết bấy nhiêu, danh tiếng của giáo sư Chử trong giới này hoàn toàn không nhỏ. Tên của người này xuất hiện trong phần trích dẫn tài liệu tham khảo của luận án đại học, thạc sĩ và tiến sĩ của cô. Một nhân vật thế này, nếu không có người giới thiệu, Đường Thi sẽ không bao giờ kết bạn được.
Tuổi còn trẻ, mà địa vị học thuật đã ở tầm này, không thể xem thường.
Kỳ Bạch Nghiêm gật đầu, “Nếu cô có gì không hiểu, có thể hỏi thêm cậu ấy. Nếu có ý kiến gì, cũng có thể thảo luận.” Rồi nói với Chử Trần, “Đây là giáo viên mới của khoa tiếng Trung trường chúng tôi, tên là Đường Thi, cũng nghiên cứu khúc Nguyên, tôi đã đọc luận văn tốt nghiệp tiến sĩ của cô ấy, chắc anh cũng đọc rồi, « Nghiên cứu về âm vận trong khúc Nguyên», nền tảng vững chắc, cũng có vài hiểu biết sâu. Có lẽ hai người có thể học hỏi lẫn nhau.”
Chử Trần có tính cách cởi mở phóng khoáng, sau khi biết Đường Thi cũng nghiên cứu khúc Nguyên, anh không khỏi cảm thấy thân thiết hơn. Ban đầu hai người chỉ ngẫu nhiên trò chuyện vài câu, nhưng không ngờ là càng nói càng nhiều, càng nói càng rộng, nói từ tạp khúc đến tản khúc, từ nhà Nguyên đến nhà Kim, thỉnh thoảng nhắc đến thơ Đường và từ Tống, hai người có rất nhiều quan điểm tình cờ trùng hợp với nhau, Chử Trần có cảm giác biết nhau quá muộn.
Chẳng mấy chốc mà đã hơn một tiếng trôi qua, Chử Trần cười nói: “Hậu sinh khả úy.”
Đường Thi cười nói: “Thầy đừng nói vậy ạ.”
Chử Trần phất tay, “Ôi dào, dùng kính ngữ gì chứ, gọi thoải mái, gọi vô tư, tôi không sợ đâu.”
Đường Thi trêu: “Em là ‘hậu sinh’, gọi thầy là ‘thầy’, là chuyện nên làm ạ.”
Chử Trần cười lớn: “Phải phải phải, tôi dùng từ sai rồi, nữ sĩ Đường thứ tội.”
Đường Thi phì cười ra tiếng. Còn nữ sĩ Đường cơ đấy! Đúng là người nghiên cứu học thuật ai cũng đáng yêu. Chất phác, đứng đắn, thi thoảng lộ ra vẻ cứng nhắc, thanh khiết liêm chính.
Chử Trần nhìn đồng hồ, “Tôi cũng sắp đến giờ phải đi rồi. Sau này có thời gian, có thể thảo luận nhiều hơn.”
Lúc này Đường Thi mới để ý tới thời gian, chợt nhìn sang Kỳ Bạch Nghiêm, Kỳ Bạch Nghiêm ngồi cạnh hai người, rất im lặng, không nói câu nào trong suốt quá trình. Vốn dĩ Chử Trần đến để gặp anh, bây giờ lại thành nói chuyện với cô hơn một tiếng.
“Xin lỗi.” Đường Thi dời ánh mắt, giọng điệu rất thành khẩn, “Thầy đến gặp thầy Kỳ, nhưng bị em làm lỡ nhiều thời gian đến vậy.”
“Nói gì thế!” Chử Trần cười, “Nói chuyện với cô Đường thú vị hơn nói chuyện với người này nhiều!” Rồi nhìn Kỳ Bạch Nghiêm, “Anh thấy đúng không?”
Kỳ Bạch Nghiêm không đáp, chỉ nói với Đường Thi: “Đừng nghĩ nhiều. Tìm được một người có cùng chí hướng về mặt học thuật là chuyện tốt.”
Vẻ mặt của Kỳ Bạch Nghiêm như thường ngày, nhưng Đường Thi cứ thấy nơm nớp không yên. Hôm nay cô thất lễ thế này, thực sự không nên chút nào. Cô không khỏi nhìn Kỳ Bạch Nghiêm mãi, cứ cảm thấy sắc mặt Kỳ Bạch Nghiêm hơi lạnh lùng.
Đường Thi và Chử Trần lưu số điện thoại của nhau. Kỳ Bạch Nghiêm tiễn khách về.
Hai người đi qua Đại Hùng Bảo Điện, xuống bậc thang, Chử Trần không nhịn được bật cười.
Kỳ Bạch Nghiêm biết người này đã hiểu ra, môi hơi mím lại, không nói gì.
Kỳ Bạch Nghiêm không thích nói chuyện, còn Chử Trần hoàn toàn ngược lại, anh cười nói: “Kỳ Bạch Nghiêm, anh chỉ đơn thuần làm người trung gian cho con đường học thuật của cô bé này, hay là lát đường bắc cầu cho tương lai của hai người chúng tôi?”
Kỳ Bạch Nghiêm không trả lời, chỉ hỏi lại: “Thế nào?”
Chử Trần và anh có mối quan hệ cá nhân rất tốt, hiểu rất rõ tính tình của anh, nếu là thường ngày thì sẽ nghe theo ý anh, nhưng hôm nay hoàn toàn không làm theo, “Thế nào gì?” Chử Trần vờ không hiểu gì, “Ý anh là tài năng học thuật của cô ấy, hay là lần xem mắt mới lạ này?”
Bây giờ Chử Trần đột nhiên hiểu ra, lòng tựa như gương sáng, đã tỏ rõ nhiều điều mà trước đây anh chưa hiểu. Nếu nói Kỳ Bạch Nghiêm không dành ra được dù chỉ nửa buổi thì anh không tin, cho dù thực sự không thể dành ra được, với tình bạn giữa hai người, có gọi đến vào buổi tối cũng không có gì không ổn, thế mà Kỳ Bạch Nghiêm lại gọi anh đến chùa Pháp Định, gặp nhau ngay trong giờ làm việc. Mặc dù Chử Trần thấy ngạc nhiên, nhưng cuối cùng vẫn đến. Vừa đến nơi, Kỳ Bạch Nghiêm không nói gì, chỉ giới thiệu hai người làm quen với nhau, càng về sau càng ít nói, bây giờ đã xem mắt xong, Chử Trần hiểu rõ tất cả.
Kỳ Bạch Nghiêm không có lựa chọn nào khác ngoài nói, “Cả hai.”
Chử Trần trả lời: “Tốt cả.” Hành vi lần này của Kỳ Bạch Nghiêm rất đáng ngạc nhiên lẫn khó hiểu. Nói thật thì, trong lòng Chử Trần khá e dè, không biết hành động này của Kỳ Bạch Nghiêm là có ý gì. Kỳ Bạch Nghiêm là người không quan tâm đến chuyện tình cảm nhất, còn để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, sẽ không bao giờ chỉ tay năm ngón vào đời sống tình cảm của bạn bè. Trước giờ Kỳ Bạch Nghiêm chưa bao giờ cảm thấy hôn nhân là chuyện bắt buộc phải có trong đời, có thì có, không có thì thôi, đó chỉ là trạng thái bình thường của cuộc sống, không phải chuyện quan trọng. Thử hỏi một người như thế, sao lại làm ra chuyện thế này? Chử Trần nghĩ mãi vẫn không hiểu, thế nên hỏi thẳng, “Tôi không hiểu. Kỳ Bạch Nghiêm, anh thực sự đang giới thiệu một cô gái cho tôi?”
“Ừ.” Rõ ràng Kỳ Bạch Nghiêm không muốn nói nhiều.
Chử Trần nhìn anh, cứ cảm thấy kỳ lạ sao đó, đi thêm một đoạn, Chử Trần vẫn cứ cảm thấy có gì đó sai sai. Trong lúc suy nghĩ, đã đi đến cổng chùa.
Kỳ Bạch Nghiêm gật đầu với anh, “Gặp lại sau.”
Chử Trần cũng gật đầu, “Tới đây được rồi, chừng nào anh về thành phố X thì gặp.” Vừa nói xong, Kỳ Bạch Nghiêm xoay người định đi ngay, hơi giống muốn bỏ trốn.
Chử Trần lập tức biết được không ổn chỗ nào, gọi lại: “Bạch Nghiêm!”
Kỳ Bạch Nghiêm quay đầu lại, dừng cách đó hai mét, “Sao đấy?”
Chử Trần cười nói: “Lâu rồi tụi mình không đến Phong Hoa Tuyết Nguyệt uống trà, hôm nay là được nhất, hay hôm nay đi luôn?”
Kỳ Bạch Nghiêm nhìn anh, không đồng ý ngay như bình thường, hồi lâu sau mới đáp: “Hôm nay không được, còn phải làm việc. Với cả cô Đường còn trong chùa.”
Chử Trần thầm bật cười, nghĩ: Người ta là người trưởng thành 25 26 tuổi, đang ở nơi làm việc, còn không thể an toàn hơn được nữa, lo lắng vớ vẩn gì chứ? Hơn nữa, nếu là Kỳ Bạch Nghiêm của trước đây, thì điều anh nên nghĩ đến lúc này không phải chuyện công việc, mà là biết rõ chiều nay mình đây hoàn toàn không có thời gian rảnh để uống trà. Nhưng ngoài miệng thì nói: “Có sao đâu! Mời cô Đường đi cùng!”
Kỳ Bạch Nghiêm mím môi, làm người khác thấy được anh thực sự không muốn.
Chử Trần không trêu anh nữa, bước lên phía trước, nhìn anh nói: “Bạch Nghiêm, anh có biết cảm xúc lúc này của anh là gì không?”
Kỳ Bạch Nghiêm im lặng hồi lâu, khẽ thở dài: “Ghen.”
Lòng anh rộng mở, hiểu rõ hết thảy, nhưng lại không kiểm soát được chính mình.
Chử Trần cười nói: “Bây giờ anh thản nhiên quá nhỉ, sao lúc nãy không thế này?”
Mấy ngày nay tâm tình của Kỳ Bạch Nghiêm dao động cực mạnh, hành động thường xuyên nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, thấy buồn bực không yên, bị bạn mình hỏi thế này thì càng buồn bực hơn nữa, vẻ mặt lập tức lạnh tanh, im lặng không nói.
Chử Trần lại làm như chẳng nhìn thấy, nói: “Anh biết cảm xúc bây giờ của anh là gì không?”
Khóe môi Kỳ Bạch Nghiêm mím lại thành một đường thẳng, cùng với đôi lông mày trời sinh sắc bén, có cả chút lạnh lùng, anh nói: “Giận.”
“Anh giận gì?” Chử Trần nhìn anh đăm đăm, “Người do anh giới thiệu, tôi do anh gọi đến, hai người xem mắt trò chuyện vui vẻ, là điều anh muốn thấy còn gì? Anh giận gì? Anh ghen gì?”
“Đủ rồi.” Kỳ Bạch Nghiêm thấy mệt lả, “Chử Trần, tôi hiểu ý anh.”
Chử Trần không nói nữa.
Kỳ Bạch Nghiêm xoa giữa mày, lại trở về dáng vẻ thường ngày, “Chuyện hôm nay tôi sai, hôm khác đến nhà xin lỗi.”
Chử Trần lắc đầu, “Tôi không cần anh xin lỗi. Tôi chỉ muốn biết, anh đã có ý với người ta, thì sao lại giới thiệu cho tôi? Anh thế này, không những là xem nhẹ bản thân, mà còn bất nghĩa với bạn bè, hơn nữa là không tôn trọng cô ấy. Bạch Nghiêm, anh rối tung hết cả lên.”
Đúng vậy, anh rối tung hết cả lên.
Một cô gái trẻ tuổi, cả người tỏa ra vẻ e lệ và sùng kính, lặng lẽ bên cạnh anh, mọi việc đúng mực, vô cùng tận tâm, bản thân cô còn tốt đẹp đến thế, tấm lòng nhu mì, không kiêu ngạo không tự ti, văn chương xuất sắc. Sớm chiều bên nhau, muốn không động lòng cũng khó.
Nhưng anh….
“Tôi sẽ suy nghĩ kỹ càng.” Kỳ Bạch Nghiêm không muốn nói nhiều, cũng không phải không muốn nói, mà là tâm tình rất rối rắm, không nói được gì, “Chử Trần, có lẽ chiều nay anh còn việc, nếu không đi thì sẽ muộn mất.”
Thấy anh thế này, Chử Trần tự nhiên biết không nói được gì nữa, gật đầu, đáp: “Tôi đi đây. Lần sau nói tiếp.”
Kỳ Bạch Nghiêm quay lại tàng kinh các, trà ở phòng khách lầu hai đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên bàn trà mà anh thường ngồi cạnh là những tách trà đã được rửa sạch, ấm nước sôi và lá trà, anh có thể pha uống bất cứ lúc nào. Mấy quyển sách trên bàn cũng đã được sắp xếp ngay ngắn, có thêm mấy quyển kinh điển, cũng trùng hợp là những quyển hôm nay anh có thể sẽ dùng đến.
Sự tận tâm của Đường Thi dành cho Kỳ Bạch Nghiêm, không phải ở trà, mà là ở những quyển sách này. Cô nắm được tiến độ dịch sách của anh, biết rõ nội dung bản dịch của anh, hiểu rõ phương hướng suy nghĩ của anh, rồi trên cơ sở đó, mới chọn ra những quyển này.
Nhưng những điều này, dễ hiểu đến thế ư?
Cô không hiểu tiếng Phạn, vậy làm thế nào lại tìm được bản gốc tiếng Phạn tương ứng? Kiến thức về kinh Phật của cô không được coi là chuyên nghiệp, vậy làm sao cô biết được phần bản dịch này cần đến người nào luận nào? Tuyệt vời hơn chính là, không ngờ cô có thể lờ mờ đoán được suy nghĩ của anh về một quan điểm nào đó. Đoán đúng thế này, thực sự chỉ là đoán đúng thôi chăng?
Sự thấu hiểu anh của cô, ngoài sức tưởng tượng.
Nhưng Kỳ Bạch Nghiêm biết, sự thấu hiểu này, được hình thành từ việc cô không ngừng đọc sách trong hơn một tháng qua. Cần cù, cực nhọc, thầm lặng, tiến bộ thần tốc.
Là một cô gái nhỏ không cần người khác hiểu mình đã cố gắng như thế nào, vững vàng, mộc mạc, yên tĩnh.
Cô không nói, nhưng Kỳ Bạch Nghiêm biết. Càng không nói, anh càng chú ý.
Cô không ở phòng sách, có lẽ ở trên lầu, Kỳ Bạch Nghiêm nghĩ ngợi, cuối cùng không lên đó.
Chử Trần có thể hiểu ra, với tính cách của Đường Thi, tất nhiên cũng có thể. Kỳ Bạch Nghiêm không biết phải đối mặt thế nào. Chử Trần và cô đều là người rất tốt, tất nhiên cô tốt đẹp hơn. Anh nghĩ, nếu buông bỏ chút cảm xúc của mình, nếu hai người họ thành đôi, cũng xem như xứng đôi vừa lứa. Nhưng chuyện này không thể cưỡng cầu, anh chỉ giới thiệu hai người với nhau, sau này có phát triển hay không, còn phụ thuộc vào duyên phận của họ.
Anh thật lòng mong điều tốt đẹp đến với cô, biết bản thân mình không thích hợp, chỉ có thể im lặng.
Đường Thi ở trên lầu, tất nhiên nghe thấy tiếng Kỳ Bạch Nghiêm quay lại và lên lầu. Ban đầu cô định xuống dưới, cảm ơn anh đã giới thiệu một sợi dây học thuật tốt thế này cho cô, rồi dự định từ chối khéo kiểu xem mắt kỳ lạ này. Đã đặt sách xuống rồi, nhưng mãi không đứng dậy. Sự do dự này, đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để đi xuống, đồng thời cũng để tuột mất can đảm và sự bình tĩnh tích lũy bấy lâu.
Đường Thi không khỏi nhớ đến tối đó, Kỳ Bạch Nghiêm hỏi cô có cần anh giới thiệu cho không, lúc đó cô đã nói rõ là không cần, Kỳ Bạch Nghiêm đã nghe thấy, chỉ là trên đường quá ồn nên cô không nghe thấy câu trả lời sau đó của anh.
Vậy thì những gì anh nói lúc đó có tương ứng với hiện tại không? Phớt lờ mong muốn của cô, giới thiệu cho cô một người không thể bắt bẻ về mọi mặt? Chử Trần có vẻ ngoài ưa nhìn, tính cách tốt, hoàn cảnh gia đình chưa biết, nhưng là người mà Kỳ Bạch Nghiêm giới thiệu cho cô thì tất nhiên sẽ không tệ, học vấn cũng tốt, có cùng chuyên ngành nghiên cứu với cô, chủ đề chỉ nhiều chứ không thể ít. Một người dường như hoàn toàn phù hợp với cô.
Thế nhưng, nhiều điểm tốt thế này, thua cuộc trước một điểm không tốt ——
Cô không thích.
Nhưng cô chẳng thể trách anh. Thích là một chuyện riêng tư lẫn khó giải thích biết bao, anh muốn tốt cho cô, giới thiệu một người cô có thể sẽ thích, anh không biết, cô đã có người mình thích rồi.
Đường Thi không thể xuống lầu, cũng không thể điềm nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra, chẳng qua là vì, cô thích một người, anh không hay biết.