Chương 52

Sáng hôm sau, Kỳ Bạch Nghiêm vẫn làm bữa sáng như bình thường, hai người cùng dùng bữa. Hôm nay cả hai có lớp, cơm nước xong thì cùng đến trường.

Đường Thi dạy tiết một hai, Kỳ Bạch Nghiêm dạy tiết một hai ba bốn.

Sau hai tiết đầu, Đường Thi vào văn phòng lấy đồ, Hạ Minh Nguyệt thấy cô vội vội vàng vàng thì hỏi: “Lại đến thư viện?”

“Ừm.”

“Chậc.” Hạ Minh Nguyệt vừa chơi game điện thoại vừa nói, “Chỗ lạnh lẽo như thư viện, cũng chỉ có dân học giỏi như mấy người thích ở thôi.”

Đường Thi cười, ra khỏi văn phòng.

Cô tìm thấy luận án Phật giáo mà hôm qua cô chưa đọc xong, tìm một vị trí kín đáo ngồi xuống, bắt đầu đọc.

Tối đó về nhà, Đường Thi giúp Kỳ Bạch Nghiêm sắp xếp tài liệu, Kỳ Bạch Nghiêm nhìn cô làm đâu vào đấy, cô cực kỳ quen thuộc với tài liệu, trái tim thắt lại, nhìn cô nói: “Biết bây giờ em giống gì không?”

“Dạ?” Đường Thi đặt tài liệu sang một bên, “Giống gì?”

“Trợ lý.”

Đường Thi cười: “Thì em là trợ lý của anh mà.”

Kỳ Bạch Nghiêm vẫn bình tĩnh, không vui không giận, “Nhưng em là vợ anh.”

Đường Thi đỏ mặt, “……..Đã là vợ thì cũng là trợ lý.”

Kỳ Bạch Nghiêm không tỏ biểu cảm gì, một lúc sau đến hôn cô, không nói gì cả. Tất cả gợn sóng trong lòng cuối cùng biến thành không đành lòng, anh thầm thở dài.

Hôm sau, hai người bay đến thành phố B để hoàn tất việc xuất bản bản dịch quyển kinh Phật thứ năm, vì vẫn còn thời gian, thế là đi dạo vườn trường đại học Q, tình cờ gặp được giáo sư Trần ở hồ sen.

Đường Thi chào giáo sư Trần, giới thiệu với ông ấy: “Đây là anh Kỳ, giáo sư của trường chúng tôi, nghiên cứu Phật giáo.” Nghĩ ngợi rồi vờ bình tĩnh nói, “Cũng là chồng tôi.”

Giáo sư Trần cười, “Chào anh Kỳ.”

“Chào giáo sư Trần.”

Giáo sư Trần khen: “Trai tài gái sắc, trời đất tạo nên.”

“Quá khen.”

Giáo sư Trần nói với Đường Thi: “Có muốn cân nhắc lại chuyện đi Mỹ không? Đây là một cơ hội rất tốt để nâng cao.”

Đường Thi bỗng hoảng hốt, vội nói: “Em sẽ cân nhắc, chuyện này em sẽ liên lạc sau với thầy.”

Giáo sư Trần gật đầu, nói: “Chỉ đi hai năm thôi, rất có lợi cho sự nghiệp học thuật của cô.”

Tim Đường Thi chùng xuống, cô đành nặn ra nụ cười: “Vâng, em biết.”

Giáo sư Trần nói với Kỳ Bạch Nghiêm: “Anh Kỳ khuyên nhủ cô ấy nhé.”

Kỳ Bạch Nghiêm không tỏ biểu cảm gì, đáp lại: “Cảm ơn giáo sư Trần đã đề cử.”

Sau đó nói vài chuyện khác, khi giáo sư Trần đi, bầu không khí lặng như tờ.

“Em…..”

“Về nhà nói.”

Về nhà là sao chứ, Đường Thi hoảng loạn vô cùng. Trực giác cho cô biết, lần giận này Kỳ Bạch Nghiêm khác hẳn mọi khi. Một nỗi sợ hãi bao trùm lấy cô, trên đường về nhà, thái độ của Đường Thi thay đổi hẳn, cô chủ động nói ra hết mọi chuyện, “……Chuyện là vậy đó. Em không muốn đi lắm, nước Mỹ xa quá, em nói tiếng Anh cũng không giỏi, em nghĩ mình chú ý đến những nghiên cứu nước ngoài nhiều hơn cũng có thể bổ sung thiếu sót, không cần thiết phải đến Mỹ…. Không phải em cố ý không nói với anh, mà là, mà là…..” Lời đến bên môi nhưng lại chẳng nói ra được, cô không biết nói dối, và điều đó càng thêm khó khăn dưới tình huống này —— rằng cô cố ý không nói cho Kỳ Bạch Nghiêm biết. Cô biết mình không thể nói cho Kỳ Bạch Nghiêm, cô có linh cảm, Kỳ Bạch Nghiêm sẽ để cô đi.

Thế nhưng cô không đi, cô không thể rời khỏi Kỳ Bạch Nghiêm. Nhưng cô cũng sẽ không từ chối bất kỳ yêu cầu nào của Kỳ Bạch Nghiêm. Vì để tránh cục diện tiến thoái lưỡng nan này, cô đã giấu mọi chuyện.

Nào ngờ bây giờ lại đi đến một cục diện khác đáng sợ hơn: Kỳ Bạch Nghiêm đã biết chuyện này, còn biết cô giấu anh.

Kỳ Bạch Nghiêm nhìn cô, ánh mắt nặng nề, không tỏ vui giận, nói: “Mà là gì?”

Đường Thi không thốt nên lời.

“Mà là gì?” Kỳ Bạch Nghiêm nhìn cô, “Hửm?”

“Em…..”

“Có phải em dự định không nghiên cứu khúc Nguyên nữa không?”

Tim Đường Thi như ngừng đập.

Kỳ Bạch Nghiêm mở ngăn kéo, mở quyển luận án nguyên Khúc ra, nửa quyển trước và nửa quyển sau khác nhau hoàn toàn, hỏi cô: “Còn đọc không?”

Sau đó lấy ra bài luận văn mà cô đã viết hơn một nửa: “Còn viết không?”

Đường Thi ngây ra như phỗng, hai tay co rụt lại vì sợ hãi —— tiêu rồi, anh biết hết rồi.

Môi Đường Thi run rẩy, cuối cùng không nói được gì.

Hai người nhìn nhau, vẻ mặt của Kỳ Bạch Nghiêm làm cô hoảng hốt. Đường Thi nhìn anh với vẻ bất lực, hồi lâu sau mới lên tiếng: “……Em không muốn xa anh.”

Kỳ Bạch Nghiêm mím môi.

Đường Thi vừa khóc vừa nói: “……Xin lỗi anh.”

Như bị ngàn mũi tên xuyên tim, Kỳ Bạch Nghiêm đau không chịu nổi, giọng khàn đặc: “Đừng nói xin lỗi với anh, em có lỗi với chính em.”

Đường Thi lắc đầu.

Kỳ Bạch Nghiêm lạnh lùng nói: “Đừng trở thành người phụ thuộc vào bất cứ ai, em phải độc lập!”

Tim Đường Thi run lên.

“Em là một người độc lập! Cuộc sống, công việc, tình cảm là một phần của cuộc đời, anh không phải là tất cả của em.” Kỳ Bạch Nghiêm vô cùng thất vọng, từng chữ tựa nghìn cân, “Tại sao lại muốn phụ thuộc vào anh, anh không thể.” Ai cũng không thể. Một tình yêu đẹp nhất là độc lập lẫn nương tựa, là đồng hành, là nhường nhịn, không phải hy sinh.

Đường Thi nhìn anh, hai mắt ướt nhòa, lòng đau quặn thắt, giọng cô run rẩy, cuối cùng lên tiếng: “……Là anh mà.” Anh là tất cả của em mà. Từ trước đến nay chưa từng yêu một người thế này, yêu đến mức sợ hãi, yêu đến mức hèn mọn, yêu đến mức bản thân không thể nở hoa.

Kỳ Bạch Nghiêm nghiến răng, lòng cuồn cuộn cảm xúc, ánh mắt vẫn nặng nề, “Anh không phải.” Nếu trong lòng một người chỉ có tình yêu, vì tình yêu mà từ bỏ sự nghiệp, từ bỏ sở thích, từ bỏ tính cách độc lập, từ từ, dần dần, cô sẽ từng bước từng bước hãm sâu vào, đánh mất bản thân, đánh mất hoài bão, trở nên yếu đuối nhu nhược, cuối cùng biến thành con thiêu thân của một tình cảm vô nghĩa, tình cảm biến mất cũng chính là dấu chấm hết cho cuộc đời. Anh không muốn Đường Thi trở thành một người như thế.

Đường Thi trào nước mắt, run lẩy bẩy nói: “……Em không làm được.”

Thể xác lẫn tinh thần của Kỳ Bạch Nghiêm đang run rẩy. Cách một người trao tình yêu có liên quan rất nhiều đến tính cách. Đường Thi yêu đến mức độ này, chỉ vì cô không dám yêu cầu quá nhiều với Kỳ Bạch Nghiêm. Cô không dám vô cớ gây sự trước mặt Kỳ Bạch Nghiêm, cô không dám bộc lộ nỗi hoảng sợ và bất an của chính mình, cô cũng không dám nói với Kỳ Bạch Nghiêm rằng cô nghĩ Chu Đồng thích anh. Thực ra cô có thể yêu cầu rất nhiều chuyện, như Kỳ Bạch Nghiêm không được tuyển trợ lý nữ, Kỳ Bạch Nghiêm không được đi quá gần cô gái khác, yêu cầu Kỳ Bạch Nghiêm phải nói cho biết mỗi lần tổ chức tọa đàm hay mỗi khi đi công tác, yêu cầu anh càng nhiều càng sẽ giúp xua tan những điều khiến cô bất an. Với tính cách của Kỳ Bạch Nghiêm, Kỳ Bạch Nghiêm sẽ làm hết.

Nhưng cô không làm.

Kiểm soát nhau trong tình cảm, Kỳ Bạch Nghiêm đang kiểm soát Đường Thi, Đường Thi lại không dám kiểm soát anh.

Cô càng không thể kiểm soát được anh, chỉ có thể gọt giũa bản thân thành một hình dạng thích hợp để hợp với anh. Sau đó, sẽ ngày càng gọt nhiều hơn, giũa nhiều hơn, cuối cùng người đầy thương tích, đánh mất khả năng yêu người khác.

“Yêu bản thân trước, rồi mới có thể yêu người khác.” Kỳ Bạch Nghiêm bước đến cạnh cô, nhưng không ôm cô, chỉ nhìn thẳng vào Đường Thi, “Em làm được.” Kỳ Bạch Nghiêm mím môi, một lúc sau mới nói, “Em bình tĩnh đã, tụi mình bàn sau.”

“Bàn chuyện gì?” Đường Thi ngẩng đầu nhìn anh.

Hai người gần nhau đến thế, Đường Thi chỉ muốn anh ôm mình hoặc hôn mình, như mọi ngày như bình thường, nhưng Kỳ Bạch Nghiêm không làm. Đường Thi cử động ngón tay.

“Bàn chuyện đi Mỹ.”

Đường Thi mở to mắt, nước mắt lập tức trào ra, khóc ròng rã: “Em không.”

Nước mắt của cô giống như đá mắc ma, viên nào cũng lóa mắt và nóng hổi, từng viên đập vào trái tim, đốt lên vô số những lỗ hổng đau đớn.

Kỳ Bạch Nghiêm cảm thấy khó chịu, cử động cánh tay. Hóa ra nỗi đau từ tim thực sự có thể truyền đến ngón tay. Anh nói với giọng khàn đặc: “Tại sao lại không? Một tên đàn ông gần bốn mươi tuổi như anh, có gì để lưu luyến? Đi hai năm, anh không còn là anh nữa? Em còn rất trẻ, tại sao phải dồn hết tất cả sự chú ý lên anh? Thế giới vừa đẹp vừa to lớn, đi xem không được hay sao?”

“Không được.” Đường Thi giàn giụa nước mắt, “Em không muốn xem.” Em chỉ muốn ở bên cạnh anh.

“Em phải xem.” Kỳ Bạch Nghiêm mím môi.

Đường Thi lắc đầu, “Em không muốn.” Cô chảy nước mắt, cắn môi, “Anh ôm em được không?”

Kỳ Bạch Nghiêm cảm thấy trong lòng lại đau đớn, anh ôm cô vào lòng.

Đường Thi ôm anh, nước mắt càng rơi dữ dội hơn. Kỳ Bạch Nghiêm ôm chặt cô hơn nữa.

Đường Thi khóc nói: “Xin lỗi anh, xin lỗi anh, em thực sự không biết phải làm sao nên mới giấu anh. Em không muốn đi, em có thể trở nên tốt hơn, không nhất thiết phải đi Mỹ….”

Lần đầu tiên Kỳ Bạch Nghiêm đau đến mức mắt đỏ hoe, không kìm được mà hôn lêи đỉиɦ đầu cô, giọng trầm khàn khô khốc, “Đừng vì anh mà từ bỏ bất cứ thứ gì. Anh không phải là cuộc đời của em, anh là người cùng em đi hết cuộc đời.”

“Em biết.” Đường Thi túm chặt anh, “Em sẽ tốt hơn, em sẽ không từ bỏ khúc Nguyên, nhưng em không đi Mỹ……” Cô cực kỳ không muốn rời xa mùi hương của Kỳ Bạch Nghiêm, lẩm bẩm, “Thế nào cũng được, chỉ cần không phải rời xa anh……” Cô sẽ có sự nghiệp của riêng mình, sẽ là một người độc lập, ở bên cạnh anh. Những gì anh yêu cầu, cô sẽ làm được, chỉ cần vẫn ở bên anh.

Kỳ Bạch Nghiêm ôm chặt cô hơn nữa, thấp giọng nói: “Em đừng sợ phải rời xa anh, người không rời đi phải là anh.”

Trái tim của Đường Thi đau rã rời.

“Tại sao phải lo lắng bất an đến thế, có phải anh là một người chồng thất bại lắm không?”

Lòng Đường Thi đau xót, “Không phải, anh tốt nhất, anh tốt nhất tốt nhất mà.” Những âu lo bất an của em, chưa bao giờ vì anh không tốt, mà là vì anh quá tốt, anh tốt đẹp đến mức trên đời này không có một người phụ nữ nào xứng đôi với anh, tốt đẹp đến mức khi em may mắn có được anh, không thể không làm bản thân thích hợp với anh hơn, để không ai có thể phù hợp với anh như em.

Đường Thi ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng hôn anh, “Không có ai có thể tốt bằng anh, nhưng em sợ người khác tốt hơn em.”

Kỳ Bạch Nghiêm hôn cô, môi lưỡi giao nhau, hai người dính sát vào nhau, không muốn có một chút ít khe hở nào.

Đường Thi càng lúc càng chủ động hơn, tay vòng quanh cổ anh, nhón chân, chủ động đưa lưỡi ra, quấn lấy Kỳ Bạch Nghiêm.

Cả hai đều cảm thấy sức cùng lực kiệt sau những thăng trầm dữ dội, nhưng cũng vào lúc này, cùng cảm nhận được tình yêu và sự ấm áp vô bờ bến. Hai người thong thả hôn nhau, mỗi lần chạm vào nhau đều kéo dài và nhiệt tình. Đường Thi khẽ thở dốc, say trong nụ hôn đẹp đẽ này, không bằng lòng rời xa. Khi Kỳ Bạch Nghiêm dừng lại, Đường Thi chủ động chạm môi, quấn lấy anh. Nụ hôn này, nụ hôn kế tiếp, lại thêm một nụ hôn……

Quần áo của cả hai đã được trút bỏ, hai người quấn chặt lấy nhau, da thịt áp sát, nóng như thiêu đốt. Họ hôn nhau từ phòng làm việc về đến phòng ngủ, trên cửa, trên tủ quần áo, trên giường, trên tường, trong nhà vệ sinh.

Em rất yêu anh.

Anh cũng vậy.