Chương 42: Trong phòng bếp (1)

Khi Dương Tinh xuống phòng ăn thì vẫn chưa có ai ở đây cả, chỉ thấy Ngọc Mai đang lau dọn bàn ghế. Nếu để ý kỹ sẽ thấy động tác của nàng lúc này cực kì nhanh nhẹn. Hắn thầm nghĩ có phải là hiệu quả của việc "song tu" không a. Dương Tinh bèn dùng Dục Nhãn lên người nàng, khi hắn nhìn thấy chỉ số của Ngọc Mai thì không khỏi tấm tắc.

[Tên: Ngọc Mai

Tuổi: 22

Thể chất: B

Trí tuệ: A

Linh hoạt: B

Sức mạnh: 5

Nhanh nhẹn: 3

Sinh lực: 54/100 (Mục tiêu có tốc độ hồi phục bình thường)

Du͙© vọиɠ: 100/100 (Mục tiêu có ham muốn cực cao)

Tinh thần: 100/100 (Mục tiêu đang trong trạng thái vui vẻ)

Hảo cảm: 100/100 (Mục tiêu xem chủ nhân là người quan trọng nhất)

Ỷ lại: 100/100 (Mục tiêu hoàn toàn nghe lời chủ nhân)]

[Chủ nhân sử dụng Dục Nhãn, EXP+1, EXP hiện tại: 851/2000]

Chỉ mới qua vài lần trao đổi chiêu thức với hắn thôi mà nàng đã có chỉ số rất cao rồi, nhất là chỉ số nhanh nhẹn a, hắn thầm nghĩ như vậy chẳng phải chỉ cần làʍ t̠ìиɦ cùng hắn nhiều hơn nữa thì Ngọc Mai sẽ có tốc độ không khác gì The Flash sao?

[Không được đâu chủ nhân a, những nữ nhân của người mặc dù có thể sử dụng phương pháp giao hoan để tăng chỉ số nhưng họ vẫn cần có võ công để làm gốc mà phát triển a, chẳng hạn như Ngọc Mai lúc này điểm Nhanh nhẹn của nàng đã là 3 rồi nhưng vì nàng vẫn chưa được khai phá kinh mạch cùng nhiều nguyên do khác nên nó sẽ bị giới hạn ở 3 điểm a. Thêm vào đó chỉ số sức mạnh của nàng cũng chưa thể vượt quá 10 được a]

Nghe Linh Nhi giải thích một lúc thì Dương Tinh cũng không cảm thấy có gì khó hiểu, nếu một người chỉ dựa vào việc làʍ t̠ìиɦ mà có thể có sức mạnh như tiên như thần thì thật sự là quá bá đạo rồi a... Đấy là ngoại trừ bản thân hắn ra. Từ khi được hệ thống cải tạo hắn biết bản thân mình chính là thể chất phát triển vô hạn, chính là có thể bỏ qua những gông xiềng của những Võ tu hay Nội tu ngoài kia mà trực tiếp đột phá sức mạnh a.

Hắn thầm nghĩ sau khi bản thân đủ mạnh thì cũng phải tìm cách để nữ nhân của mình mạnh lên mới được, mặc dù hắn có thể sắp xếp nhân thủ để bảo vệ an toàn cho các nàng, nhưng bản thân các nàng mạnh lên thì hắn càng an tâm hơn a. Tạm gác chuyện này qua một bên, hắn nghe loáng thoáng bên phòng bếp có tiếng động phát ra thì đoán rằng Ngọc Đào đang ở trong đó, thế là hắn lưu luyến ngắm nhìn thân thể của Ngọc Mai một chút rồi nhẹ nhàng tiến vào phòng bếp.

Trong phòng bếp, Ngọc Đào đang bận bịu chuẩn bị bữa sáng. Nàng cũng giống như Ngọc Mai vậy, mặc dù không để ý nhưng hành động của nàng đều cực kỳ nhanh chóng, nếu không phải vì các món ăn cần thời gian để nấu chín thì lúc này có lẽ là nàng đã làm xong rồi a. Dương Tinh cũng không ngại mà sử dụng Dục Nhãn lên người nàng.

[Tên: Ngọc Đào

Tuổi: 23

Thể chất: B

Trí tuệ: A

Linh hoạt: B

Sức mạnh: 6

Nhanh nhẹn: 3

Sinh lực: 56/100 (Mục tiêu có tốc độ hồi phục bình thường)

Du͙© vọиɠ: 100/100 (Mục tiêu có ham muốn cực cao)

Tinh thần: 100/100 (Mục tiêu đang trong trạng thái vui vẻ)

Hảo cảm: 100/100 (Mục tiêu xem chủ nhân là người quan trọng nhất)

Ỷ lại: 100/100 (Mục tiêu hoàn toàn nghe lời chủ nhân)]

[Chủ nhân sử dụng Dục Nhãn, EXP+1, EXP hiện tại: 852/2000]

Không chênh lệch so với Ngọc Mai là mấy, có thể thấy việc song tu mang đến lợi ích rất lớn cho nữ nhân của hắn a. Hắn nhìn đồng hồ, lúc này cũng chỉ mới có 6h15, nghĩ đến việc dù là người dậy sớm nhất trong nhà là mụ mụ của hắn thậm chí phải 7h mới xuống giường thì hắn có chút to gan. Hắn khép cửa phòng bếp lại, sau đó tiến đến bên người Ngọc Đào.

Bởi vì là biệt thự nên thiết kế phòng bếp này khá giống như ở nhà hàng. Ở giữa phòng là một chiếc bàn hoa cương lớn với đủ loại thiết bị nhà bếp được lắp đặt ở bên dưới. Xung quanh ba mặt phòng là tủ lạnh, tủ đựng thực phẩm, chén dĩa được phân bố trải đều, khiến căn phòng lớn như phòng khách vậy mà có chút chật hẹp.

Điều đáng nói là sàn nhà bằng gỗ cực kì sạch sẽ, thậm chí có một tấm biển nhỏ màu hồng phấn ghi lên vài chữ "Nhớ mang theo dép" cùng với một kệ dép lông đi trong nhà là đủ hiểu nó phải sạch như thế nào a.

Dương Tinh nhớ lúc nhỏ đã rất nhiều lần bị mụ mụ véo tai răn dạy khi vừa đi học về đã lao vào bếp để xem hôm nay ăn món gì mà quên không mang dép. Mặc dù là gia đình giàu có nhưng Diệp Nhược Lan từ nhỏ đã có một thói quen đó là tiết kiệm những thứ của mình. Khi ở bên ngoài nàng không quan tâm đến việc phải chi tiêu bao nhiêu. Nhưng khi về nhà, nhất là ở trong căn bếp này thì dù rau quả có rơi xuống sàn cũng phải nhanh chóng nhặt lên xem có dính bụi bẩn không rồi lại dùng tiếp.

Mặc dù nàng là một tiểu thư đài các nhưng việc này từ nhỏ đã được mẹ của nàng quán triệt, không chỉ nàng mà cả ba chị em nhà họ Diệp đều như vậy. Có thể nói đây cũng là tật xấu của họ mà chỉ người thân trong nhà mới biết, nếu truyền ra việc Dương phu nhân cao quý vậy mà lại nhặt đồ rơi dưới đất lên để ăn lại thì giới thượng lưu của thành phố không biết sẽ nói thế nào. Có lẽ là khen, có lẽ là chê. Nhưng ít nhiều gì thì họ cũng sẽ có chút dị nghị a.

Trở lại với vấn đề chính thì tông màu của phòng bếp này giống như khi bạn đi siêu thị mà lạc vào khu vực chơi đồ hàng cho trẻ con vậy. Khác với tông màu trắng chuyên nghiệp của nhà hàng thì phòng bếp này lại có màu chủ đạo là màu hồng với thật nhiều trái tim, trên từng cánh cửa tủ đầy những hình dán nhân vật hoạt hình đáng yêu, thêm vào đó là những chiếc giấy nhớ đầy màu sắc được đính khắp nên trong phòng.

Các dụng cụ trong bếp cũng không biết là đồ chơi hay là đồ dùng, tay cầm đều có một miếng lót bằng silicon. Các đồ vật đặc thù như nồi cơm điện đều được dán thêm các bộ phận cơ thể, khiến chúng trông rất sinh động.

Có điều đây cũng là vì căn bếp này đã gắn liền với tuổi thơ của cả Ngọc Mai và Ngọc Đào. Việc từ nhỏ đã tiếp xúc với nó nên theo các nàng lớn dần thì nó càng để lại nhiều dấu ấn của mình a. Điển hình là những miếng dán Hello Kitty trên cửa tủ lạnh, Dương Tinh nhớ lúc 11 tuổi đã mua rất nhiều để tặng cho Dương Diệp cùng với hai nàng.

Tuy những đồ vật này có vẻ rất sống động, bầu không khí trong phòng bếp cũng rất tươi vui nhưng Dương Tinh biết đây cũng là vì các nàng cảm thấy cô đơn nên mới làm vậy a. Công việc của các nàng từ nhỏ đều xoay quanh ba người bọn hắn, ngoài những người trong nhà ra thì hầu như đều không tiếp xúc với ai cả.

Mặc dù Diệp Nhược Lan không cấm đoán các nàng nhưng việc hầu gái của Dương gia có thể kết bạn thật sự rất khó, cũng giống như bản thân hắn và Dương Diệp vậy. Mặc dù cả hai đều có kỹ năng xã giao cơ bản, cũng làm quen được rất nhiều người nhưng khi nhắc tới hai từ bạn bè thì thật sự là không có ai cả.

Đây là do những người họ muốn kết bạn thì lại e ngại gia thế của họ, còn những người muốn kết bạn với họ thì lại không có ai dễ ưa cả.

Có thể nói chỉ có bốn người bọn họ là có thể làm bạn với nhau a, tất nhiên đây là trước khi những chuyện gần đây xảy ra. Bây giờ thì mối quan hệ của cả bốn người đều đã lên đến một mức độ khác, hơn xa so với tình bạn rồi a.

Dương Tinh im lặng tiến đến phía sau Ngọc Đào lúc này đang chăm chú trang trí chiếc bánh ngọt đặc biệt theo yêu cầu của Dương Diệp. Hắn choàng tay ôm lấy vòng eo thon của nàng, xúc cảm từ làn da xuyên qua lớp áo hầu gái mỏng manh vậy mà khiến cự vật bên dưới có chút rục rịch. Ai lại nghĩ được dưới bộ đồ hầu gái rộng thùng thình này lại là một thân hình nóng bỏng, bờ eo gần như có thể ôm gọn trong một cánh tay được a. Hắn nhẹ nhàng xoa xoa lên lưng của nàng, sau đó một tay vén váy, tay còn lại đưa lên hông ý đồ muốn kéo qυầи ɭóŧ của nàng xuống. Ấy vậy mà tay của hắn lại không chạm phải lớp vải nào cả, chỉ cảm thấy làn da mịn màng của Ngọc Đào mà thôi.

Ngọc Đào đang chăm chú bóp kem để trang trí cái bánh ngọt thì bỗng cảm giác được bản thân đang bị ôm lấy. Nàng chưa kịp hoảng sợ thì đã ngửi thấy mùi hương thân thuộc của Dương Tinh, thế là nàng liền buông lỏng cảnh giác, tiếp tục hành động của mình như không có chuyện gì xảy ra.

Có điều tên này thế nào lại cả gan như vậy a, hắn vậy mà lại vén váy của nàng lên, nghĩ đến từ nay quyết định thả rông, trước cấp hắn cái bất ngờ mà tự dưng bây giờ lại bị hắn phát hiện trước khiến nàng cực kì xấu hổ, động tác trên tay cũng có chút run rẩy. Hình trái tim ở giữa cái bánh cũng vì vậy mà bị kéo thêm một đường dài ở phía dưới, khiến nó lúc này giống như một thứ khác hơn a.

- Chủ nhân người đừng… làm bậy a… ta còn đang chuẩn bị dở bữa sáng… ngươi mà như vậy sẽ không kịp mất.

- Rõ là chỉ còn mỗi cái bánh này a, ngươi nghĩ chủ nhân ngươi trên thông thiên văn dưới tường địa lý lại không biết chút công đoạn chuẩn bị món ăn sao?

- A… vậy cũng không được… ta cũng… a… đang… nấu… a... canh a… giờ mà về phòng thì sẽ không… sẽ không… canh được thời… a… tắt bếp… a… mất… ất…

Giọng nói của Ngọc Đào bắt đầu run rẩy mỗi khi ngón tay của Dương Tinh lướt nhẹ qua cấm địa của nàng. Bởi vì thả rông nên ở phía dưới của nàng có chút mát lạnh, mà ngón tay của Dương Tinh thì lại cực kì nóng ấm khiến cho chỗ đó của nàng cảm nhận được hai luồng nhiệt khác nhau không ngừng truyền đến từng dòng kɧoáı ©ảʍ kì lạ.

- A… chủ nhân… thật… sự… a… không thể… a.

Chỉ mới qua có hai phút nhưng Ngọc Đào đã không thể cầm cái túi bắt kem được nữa. Cảm giác kí©h thí©ɧ khi bị Dương Tinh sờ soạng ở phòng bếp cộng với thân thể nhạy cảm của mình khiến phía dưới của Ngọc Đào lúc này đã lầy lội không chịu được, da^ʍ thuỷ của nàng lúc này đã dính đầy trên tay của Dương Tinh, cũng như một số ít đã men theo đùi của nàng mà thấm vào tất chân. Ngay khi ngón tay của Dương Tinh vừa tách nụ hoa của nàng ra chuẩn bị tiến vào thì nàng đã trực tiếp tiết thân.

Một lượng lớn da^ʍ thuỷ chảy ra khỏi u cốc của nàng, bởi vì vị trí tay của Dương Tinh là từ trên xuống nên hầu như tất cả đều rơi xuống sàn hoặc là thấm vào tất chân của Ngọc Đào. Thân thể của nàng bỗng thoát lực, nàng phải chống hai khuỷu tay lên mặt bàn mới có sức để đứng vững. Đây hoàn toàn là do việc cải tạo thân thể mang đến, mỗi lần cao trào của các nàng đều là toàn thân rung lên, sau đó kɧoáı ©ảʍ lan tới khắp toàn thân nên dư âm cũng sẽ dẫn đến thoát lực. Kết hợp với việc có thể hồi phục lại gần như là lập tức thì không khác gì các nàng có thể tận hưởng

Đang lúc nàng lấy lại sức thì lại nghe từ phía sau truyền đến giọng nói ma mị của Dương Tinh

- Ta chưa từng nói là chúng ta cần về phòng a.