Chương 26: Hái cúc hoa Ngọc Đào (1)

Đợi tới khi Dương Tinh xuống lầu thì tất cả mọi người đã ngồi vào bàn, nhìn bốn nữ nhân tuyệt sắc đang ngồi ăn trên bàn khiến Dương Tinh không ngừng tưởng tượng ra cảnh cả bốn người bọn họ sẽ lần lượt phục thị mình.

Bởi vì đang là ở nhà nên quần áo của mọi người có chút thoải mái, chỉ cần liếc sơ qua Dương Tinh có thể thấy các nàng đều không mặc áo ngực, thậm chí hai núʍ ѵú của mụ mụ và đại cô còn hiện rõ lên trên lớp áo mỏng manh của họ. Chỉ riêng Ngô Dĩnh là mặc một bộ váy ngủ màu xanh da trời che kín người, còn lại quần áo của mọi người chỉ cần dính một chút nước lên thì chắc chắn Dương Tinh có thể nhìn thấu ở bên trong a.

Nhắc đến đây mới để ý, bộ ngực của đại cô thật sự là rất lớn, dáng người của nàng rất cao, tư thế ngồi của nàng cũng là thẳng lưng nhưng bộ ngực của nàng vẫn có xu hướng chạm lên mặt bàn. Dương Tinh tự nghĩ thầm nếu như nó nuốt trọn dươиɠ ѵậŧ của mình thì sẽ thế nào nhỉ?

Lúc này đại cô Dương Ngọc Hân ngồi ở vị trí chủ toạ, kế bên là mụ mụ Diệp Nhược Lan cùng tam cô Dương Quỳnh Chi. Vì Dương Diệp đã chọn ngồi kế bên mụ mụ và bên cạnh nàng còn có Ngô Dĩnh nên Dương Tinh hắn liền ngồi xuống kế bên tam cô, đối diện với muội muội. Dương Tinh vừa quay qua thì đã thấy tam cô nhìn chằm chằm vào cái phần dưới của mình. Thế là hắn ho khan một cái, đánh thức Dương Quỳnh Chi. Nàng vậy mà giật mình một cái, sau đó giơ nắm đấm thị uy với Dương Tinh, rồi còn làm thêm một cái cử chỉ cây kéo, khiến hắn đổ mồ hôi hột.

Đối diện với Dương Tinh là Ngô Dĩnh lại có vẻ khá nhút nhát, nàng thậm chí còn không dám quay qua bắt chuyện với Dương Diệp kế bên. Trong quân đội nàng thoải mái thế nào thì tại bàn ăn toàn nữ nhân thế này nàng lại có chút á khẩu.

Đợi khi Ngọc Đào dọn hết đồ ăn lên bàn thì Dương Ngọc Hân bảo nàng lui xuống làm việc khác. Nàng đề nghị trong bữa ăn thì mọi người chỉ nên nói chuyện phiếm, không nên bàn chính sự vì nó sẽ ảnh hưởng tới khẩu vị của mọi người. Thế là nàng liền bắt đầu cuộc trò chuyện với sinh nhật ngày mai.

- Mai là sinh nhật của hai tiểu bảo bối của chúng ta rồi. Bởi vì chuyện trưa nay nên nhị muội cùng Vy Vy không thể về được, Tiểu Trúc thì lúc chiều nàng có báo phải ở lại dạy bù cho lớp đại học nên cũng phải đến khuya mới về. Vậy bây giờ chỉ có năm người chúng ta thì mọi người có muốn bắt đầu chuẩn bị luôn không hay là đợi mọi người đông đủ rồi hẳn tính?

- Ta nghĩ là chúng ta nên làm tới đâu hay tới đó, sau khi dùng cơm xong thì chúng ta có thể bắt tay vào việc trang trí trước.

Diệp Nhược Lan ngồi bên cạnh liền đưa ra ý kiến của mình, vì bữa tiệc cũng không phải quá sang trọng, chỉ là một số người trong nhà quây quần với nhau thôi nên việc trang trí sẽ không tốn quá nhiều thời gian. Mọi người cũng gật đầu đồng ý với phương án này vì trang trí thì cũng không cần quá nhiều người.

Trong lúc dùng bữa Dương Tinh cũng không rảnh rỗi, hắn vừa ăn vừa ngắm nhìn nhan sắc của từng người.

Đại cô quý phái, thanh cao lúc này đang mân mê một miếng bánh mì phết kem. Vì là ở nhà nên nàng dùng bữa cũng khá tuỳ tiện, có một vệt kem dính trên má thì nàng liền dùng lưỡi liếʍ nó, động tác này của nàng trong mắt của Dương Tinh thì mười phần mị hoặc, hắn liền nghĩ đến việc thay cái vết kem đó bằng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình, rồi đại cô cũng liếʍ lấy nó một cách da^ʍ mị như thế thì liền miệng lưỡi khô khốc.

Ở bên cạnh là Diệp Nhược Lan đang mυ"ŧ lấy phần sốt bên ngoài của một cái chân gà, đây là món ăn ưa thích từ nhỏ của nàng. Mặc dù có hơi mất phong phạm nữ gia chủ nhưng nàng cũng không quan tâm, nhìn cái miệng của nàng không ngừng mυ"ŧ lấy rồi nhả ra miếng chân gà khiến Dương Tinh lại phải uống thêm một ngụm nước nữa.

Vừa quay qua phía tam cô thì đã bắt gặp ánh mắt bất hảo của nàng đang nhìn chằm chằm vào hắn, nàng còn cố ý hỏi

- Tiểu Dương Tinh hôm nay có phải vận động nhiều quá hay không, sao lại uống nhiều nước vậy a?

Vừa nói nàng vừa lấy tay véo vào phần thịt mềm trên eo của Dương Tinh, khiến mặt hắn có chút khó coi. Có điều tam cô mặc dù là đùa nhưng Dương Ngọc Hân và Diệp Nhược Lan lại tưởng thật, cả hai đều đồng loạt hỏi giống nhau

- Tiểu Tinh ngươi có phải là không khoẻ không a?

Sau khi nói xong thì hai nữ liền nhìn nhau, có chút đỏ mặt, nhưng vẫn không giấu được vẻ ân cần trong mắt của họ. Thấy thế Dương Tinh vội lấp liếʍ, hắn cũng không thể nói là do ngắm hai người nên mới uống nhiều nước vậy được a

- Lúc chiều ở trong rừng chạy lâu nên có hơi khát một chút, bây giờ thì không sao rồi a.

- Chỉ có lúc ở trong rừng thôi sao? Lúc nãy ở trong phòng không phải ca ca cũng đã vận động rất nhiều sao? Ca ca xấu vậy mà còn không đóng cửa phòng lại nữa, hại ta một trận xấu hổ a.

Dương Diệp chỉ sợ trời không sập liền bịa chuyện ra. Tiểu nha đầu này thật đúng là tìm đánh mà, nàng nói một đằng làm cho ba trưởng bối lại nghĩ một nẻo. Cả ba đều nghĩ Dương Tinh đã đến tuổi dậy thì, bắt đầu có nhu cầu sinh lý rồi nên mới phải tự giải quyết. Có điều các nàng lại nghĩ hắn ở cùng với những mỹ nữ như các nàng liệu có phải là khổ sở cho hắn quá rồi không? Có nên kiếm cho hắn một người bạn gái để hắn bớt áp lực về chuyện đó không a.

Thế là cả ba đều đỏ mặt, riêng Dương Quỳnh Chi thì lại nghĩ thì ra đó là lí do vì sao lúc nãy nàng thấy Dương Diệp chạy từ trong phòng của hắn ra. Hoá ra là mình đến trễ một bước a, có điều nhớ lại cái thứ to lớn kia của hắn, nàng mặt đã đỏ nay lại càng đỏ hơn.

Ngô Dĩnh ở một bên thì có chút không hiểu, nha đầu này vậy mà vẫn ngấu nghiến ăn, mặc dù trong quân đồ ăn cũng không tệ, nhưng những mỹ vị như thế này thật đúng là lâu rồi nàng chưa đυ.ng tới, nhìn dáng ăn của nàng thật sự là giống như một đứa trẻ, món gì cũng muốn ăn, ăn đến ngập miệng, nhìn rất đáng yêu a.

Dương Diệp thấy câu nói của mình vậy mà lại không khiến ca ca bị khiển trách hay gì cả thì có chút thất vọng, thế là nàng liền trút giận vào những món ăn trong chén của mình.

Dương Tinh thấy bầu không khí có chút ngượng thì liền kiếm cớ chuồn đi

- Ta ăn no rồi, để ta dọn đống đồ trang trí ra trước a.

Nói rồi hắn liền đứng dậy, chạy tót ra phía trước, để lại một bàn toàn là mỹ nữ không nhịn được đều phì cười.

Dương Tinh chạy ra đằng trước thì thấy Ngọc Đào đang đứng dựa vào một góc tường, hai chân của nàng lúc này đang co lại, không ngừng run rẩy. Dương Tinh là ai cơ chứ, hắn nhìn là đoán được ngay nàng đang mắc tiểu a, thế là hắn nhanh chóng tiếp cận nàng, sau đó cắn nhẹ lên tai của nàng một cái.

Ngọc Đào từ lúc âm huyệt bị dán lại tới giờ đều có cảm giác buồn tiểu nhưng lại không thể đi được, tới lúc này thì nàng đã không thể nhịn được nữa. Đột nhiên bị cắn vào tai khiến nàng giật mình, sau đó là một trận co giật, nàng vậy mà lại lêи đỉиɦ từ việc mót tiểu a. Một lúc sau nàng cảm nhận được mình được bế ra phía sau vườn cây. Bây giờ đang là buổi tối, ở đây ánh đèn cũng lờ mờ, nàng mơ hồ đoán được Dương Tinh định làm gì, có điều nàng vẫn đang bị cảm giác lúc nãy bao phủ nên cũng chỉ nằm trong lòng của hắn mà nhẹ nhàng rêи ɾỉ.

Dương Tinh bế nàng đến trước gốc cây, sau đó vén váy của nàng lên, bảo vệ trong Dương phủ đều đứng bên ngoài hàng rào, không cách nào nhìn vào bên trong được nên hắn mới cả gan làm việc này. Hắn nhẹ nhàng xoa lên vị trí âʍ ɦộ của nàng, mặc dù cách một lớp băng keo nhưng hắn vẫn cảm giác được mức độ ẩm ướt ở bên trong. Hắn nhận thấy mình càng kí©h thí©ɧ thì âʍ ɦộ của Ngọc Đào càng co giật mạnh hơn, mãi đến khi cảm nhận được gương mặt của nàng đã có chút mơ hồ, thậm chí là chảy cả nước bọt ra trên áo của mình thì hắn mới xoay người của nàng hướng ra ngoài rồi xách nàng lên, cực kỳ giống lúc người lớn cho trẻ con đi tiểu.

Hắn dùng một tay vòng ngang qua dưới gối của nàng, tay còn lại tiếp tục mân mê phí trên lớp băng keo. Đợi đến khi toàn thân Ngọc Đào bắt đầu cựa quậy không tự chủ thì hắn liền tháo lớp băng keo ra, kéo theo đó là từng đợt nướ© ŧıểυ màu vàng trộn lẫn với tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng của hắn. Ban đầu thì nướ© ŧıểυ bắn ra rất xa, sau một lúc thì bắt đầu đặc quánh lại, rồi tạo thành một lớp nhầy không ngừng chảy từ âm huyệt xuống hậu môn của Ngọc Đào.

Thân thể của nàng lúc này co giật từng đợt, nàng dựa hết lên người của Dương Tinh, tận hưởng từng trận kí©h thí©ɧ và kɧoáı ©ảʍ từ âm huyệt của mình mang đến. Bỗng nàng thấy một trận nhớp nháp chảy xuống hậu môn của mình, sau đó là một ngón tay nóng hổi không ngừng xoa lên nó thì giật mình nói

- Đừng... a... chủ nhân... chỗ... đó... rất... bẩn... a...

- Sao lại bẩn được a, lúc nãy ta còn thấy nàng rửa nó rất kỹ, có phải là đã chuẩn bị để tối nay dâng hiến nó cho ta không a.

Dương Tinh vừa nói vừa thoa từng dòng dâʍ ɖị©ɧ chảy từ trong âʍ ɦộ của Ngọc Đào ra.

- Nàng xem, bây giờ nó lại chảy ra hết rồi, ta lại phải lấp đầy nó một lần nữa rồi a. Đã vậy hình phạt nhân đôi nên nàng phải để ta lấp đầy cả hai nơi a.

Ngọc Đào ngọ nguậy một chút, nàng nghĩ đến cảnh tượng cái dươиɠ ѵậŧ to lớn của Dương Tinh tiến nhập vào bên trong của mình thì có chút sợ hãi, có điều chút sợ hãi này lại không thể ngăn cản ham muốn của nàng lúc này. Dù đã hai lần tiết thân nhưng nàng vẫn muốn cảm nhận cự vật của Dương Tinh nằm ở trong mình. Chỉ mới để nó nằm bên trong gần một ngày mà nàng đã cực kỳ yêu thích cái cảm giác âʍ đa͙σ lúc nào cũng được lấp đầy này.

Nàng không nói gì cả, chỉ dùng hai tay lúc này đang thòng xuống tiến tới âm huyệt của mình rồi móc tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở bên trong ra.

- Chủ nhân mau phạt tiện nô của người a, mau dùng cái thứ to lớn của người chọc chết tiểu nô, sau đó bắn đầy vào bên trong để trừng phạt tiểu nô. Mong chủ nhân hãy mạnh bạo mà làm nát cái tiểu da^ʍ huyệt của tiểu nô, sau đó biến nó thành cái bồn tiểu của người a. Còn có cái cúc hoa này, chủ nhân cũng mau tưới thật nhiều vào bên trong nó a.

Dương Tinh nghe vậy thì cũng không chần chừ nữa, hắn trực tiếp kéo dùng một tay kéo quần xuống, lấy ra cái dươиɠ ѵậŧ lúc này đã căng cứng đặt dưới mông của Ngọc Đào.