Chương 7:

Chương 7: Bất luận Trưởng công chúa muốn cái gì, miễn là nàng có, nàng sẽ cho

Ngô Hiển Dung cảm thấy hiện tại nàng cưới Đường Kiến Vi về nhà là biện pháp tốt nhất, vậy sao Đường Kiến Vi không chịu suy nghĩ vấn đề này dù chỉ là một chút?

Ta không có nói đùa a!

Nhưng mà Đường Kiến Vi vẫn còn đang cười đến nghiêng ngả.

Ngô Hiển Dung bị nàng cười đến nỗi mặt đỏ tai hồng, giả vờ như muốn rời đi, Đường Kiến Vi lại chạy theo hướng nàng xin lỗi.

"Nhờ phúc khí của ngươi mà nhiều ngày qua ta mới có một lần được vui vẻ đến vậy. A Tư, ta không có cười ngươi, chẳng qua là ta cảm thấy chuyện ngươi vừa nói thật sự không thể được. Hai chúng ta không có quan hệ huyết thống nhưng mà từ nhỏ chúng ta đã so với tỷ muội còn thân thiết hơn, sao có thể thành thân. Yên tâm đi, ngươi nhìn xem, điểm tâm mà ngươi đem tới giúp ta nâng cao tinh thần như vậy, ta nhất định có thể gặp dữ hóa lành."

Ngô Hiển Dung "Hừ" một tiếng, lầm bầm nói: "Tốt nhất là như vậy. Ngươi bây giờ ở cái nơi quỷ quái này, bất cứ lúc nào cũng có thể hiện ra một con nửa ma nửa quỷ.. Ngươi đã bao giờ phải chịu khổ vậy đâu?"

Nói đến đây, Ngô Hiển Dung liền muốn rơi lệ.

Đường Kiến Vi nhanh chóng tới ngăn nàng xả lũ "Được rồi, được rồi, ngươi cũng đừng khóc nữa, đôi mắt to tròn này ngươi có cần nữa hay không mà còn khóc tiếp? A Tư, ngươi vẫn nhớ đến ta, tìm tới nơi này, ta thật sự rất cảm động. Tương lai ta không biết sẽ đi đâu về đâu, thế nhưng ta nhất định sẽ không quên ngươi, vĩnh viễn sẽ nhớ ngươi đối với ta tốt."

Vốn là Ngô Hiển Dung sắp ngừng khóc, nghe nàng nói như thế thì nước mắt lại đồng loạt ào ào rơi xuống.

Đường Kiến Vi: "..."

Không có khăn tay lau nước mắt, Ngô Hiển Dung chỉ có thể dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi.

Ngô Hiển Dung cũng cảm thấy xấu hổ chính mình khóc nhiều đến vậy, nàng đem tất cả bạc mang theo trên người cố gắng nhét vào tay Đường Kiến Vi, chạy ra khỏi quỷ trạch.

Lúc rời đi còn giống như thề thốt mà nói với Đường Kiến Vi:

"Ta nhất định sẽ thuyết phục phụ mẫu! Ngươi chờ ta!"

Đường Kiến Vi nhìn bóng dáng nàng đã khuất dạng, cũng không biết nên khóc hay nên cười.

Nàng không biết rằng những lời cảm kích từ nội tâm khi nãy lại giống như một câu chú ngữ về con đường của nàng sau này, và cũng là những lời cuối cùng của Đường Kiến Vi nói với Ngô Hiển Dung trong thời thiếu nữ.

Lần tiếp theo gặp lại của hai người là sau đó mấy năm, khi Đường Kiến Vi quay trở về Bác Lăng.

Sau đêm đó thì Ngô Hiển Dung không còn đến quỷ trạch gặp Đường Kiến Vi nữa.

Đường Kiến Vi cũng đoán được đại khái, chắc hẳn là Ngô Hiển Dung đã đi tìm phụ mẫu nói chuyện hôn sự, sau đó thì bị a mẫu hung dữ của nàng cấm túc.

Bình tổ yến cùng với cống phẩm của Thổ địa tất cả đều ăn hết rồi. Đường Kiến Vi đi ra ngoài thêm hai lần nữa, mỗi lần đều là ngàn cân treo sợi tóc, còn suýt chút nữa bị Kim Ngô Vệ tóm gọn, nhưng cuối cùng vẫn chỉ mang theo một thân mệt nhọc và hai tay trống trơn quay trở về quỷ trạch.

Xem ra Dương thị hoàn toàn không có ý định từ bỏ, nhất quyết phải đem nàng cùng tỷ tỷ bắt trở lại.

Tuyệt đối không thể để bị bắt.

May là quỷ trạch so với những nơi khác của Bác Lăng an toàn hơn rất nhiều.

Quỷ trạch an toàn, không dễ bị phát hiện, bởi vì hồi nhỏ Đường Kiến Vi đã từng cùng Ngô Hiển Dung đến đây thám hiểm.

Năm đó Đường Kiến Vi tính tình không sợ trời không sợ đất, nghe nói về quỷ trạch liền nóng lòng muốn thử đến gặp quỷ, cùng quỷ nói chuyện phiếm, hỏi quỷ một chút về chuyện kiếp trước kiếp này.

Quỷ đâu không thấy mà các nàng lại bất ngờ phát hiện ra một mật đạo ở bên dưới quỷ trạch.

Mật đạo dẫn đến một mật thất xây bằng đá, bên trên vách tường treo xích sắt cùng đủ các thể loại dụng cụ tra tấn, dính đầy gỉ sắt và bụi bặm, có vẻ như đã bị bỏ đi từ lâu.

Nơi đây chính là mật thất chứa đựng tất cả sự riêng tư của chủ nhà.

Khi phát hiện ra mật thất thì Đường Kiến Vi và Ngô Hiển Dung vô cùng chấn kinh.

Không nghĩ tới cái tên thư sinh chuyên thi rớt kia lại còn có sở thích bậc này?

Lúc đó hai người ở trong mật thất mà hưng phấn tưởng tượng ra các câu chuyện ân ái tình thù, thậm chí còn là những chuyện rất khủng bố.

Trốn vào bên trong mật thất này thì người Đường gia hay Kim Ngô Vệ đều khó có thể lục soát tìm thấy các nàng.

Lúc mới tới quỷ trạch, để bảo đảm an toàn thì nàng mang theo tỷ tỷ cùng Tử Đàn trốn ở trong mật thất một ngày một đêm.

Ngày thứ hai nàng cẩn thận nghe ngóng bên ngoài không có gì dị thường thì mới từ trong mật thất đi ra. Quả nhiên thấy quỷ trạch càng thêm ngổn ngang hỗn loạn, có vẻ đã bị người ta tỉ mỉ lục soát một phen.

Như vậy tránh được một kiếp, Đường Kiến Vi âm thầm cảm thấy may mắn vì mình ngày nhỏ đã không thích an phận, nếu không đã không biết đến nơi cứu mạng này.

Nhưng nếu tiếp tục trốn ở đây thì có khả năng sẽ nhất thời sơ sẩy bị phát hiện hoặc là cầm ngân phiếu trong tay mà không mua được đồ ăn, từ từ chết đói.

"Tam Nương, chúng ta nên làm thế nào đây?"

Tử Đàn đói đến mức bụng ùng ục kêu loạn, tiếng kêu so với đám quạ đen trên nóc nhà còn muốn khoa trương hơn.

Đường Kiến Vi suy nghĩ một chút: "Kim Ngô Vệ nhận được mệnh lệnh lùng bắt ta và tỷ tỷ, ta muốn đi ra ngoài rất dễ bị Kim Ngô Vệ nhìn chằm chằm. Nhưng nếu là ngươi thì chỉ cần tránh đυ.ng phải người Đường gia, sẽ không có vấn đề gì."

Đường Kiến Vi cho Tử Đàn một ít bạc vụn để nàng ấy thử đi mua đồ ăn trở về.

Tử Đàn đi ra ngoài, Đường Kiến Vi ở trong quỷ trạch lo lắng chờ đợi, mãi đến khi Tử Đàn ôm một túi lớn bánh hấp trở về thì tim của nàng mới chậm rãi hạ xuống.

Đường Kiến Vi cắn bánh hấp, đem tất cả ngân phiếu cùng bạc vụn lấy ra sau đó nghiêm túc chia làm một đống lớn và một đống nhỏ rồi đem đống lớn đưa cho Tử Đàn, nói:

"Ngày mai ngươi ra ngoài giúp ta mua chút nguyên liệu nấu ăn."

Tử Đàn nghe xong danh sách nguyên liệu thì chấn kinh hỏi: "A? Tam Nương, ngươi chắc chắn chứ? Chúng ta còn sắp phải chết đói, không phải là nên mua bánh trái ăn lót dạ thôi sao? Như vậy còn có thể ăn lâu hơn một chút. Mua những nguyên liệu nấu ăn xa xỉ đắt đến đòi mạng như vậy để làm gì?"

"Ngươi cứ mua đi rồi từ từ sẽ biết. Đúng rồi, còn có một số dụng cụ làm bếp. Ta muốn một cái nồi, nồi đất, kích cỡ bằng mặt ngươi là được. Và thêm một cái bát lưu ly, so với mặt ngươi thì nhỏ hơn hai vòng. Còn nữa, ở Tây thị Tượng Sơn nhai ta đã có hẹn với Vương bá từ tháng trước, giờ đồ chắc đã đến nơi. Vật kia phi thường quý giá, ngươi nhất định phải mang được về."

Mặt bị nàng xem là dụng cụ đo đạc, Tử Đàn thực sự không hiểu Tam Nương đang muốn làm gì.

Tam Nương trong ngày thường rất thích xuống bếp, bất cứ lúc nào cũng có thể làm ra những món mới mẻ khiến người ta phải vỗ bàn tán dương, trù nghệ của nàng nổi danh khắp Bác Lăng phủ.

Nàng cũng đã từng ăn qua món ăn mà Tam Nương làm, mỗi lần ăn đều suýt chút nữa nuốt luôn đầu lưỡi vào bụng.

Đệ nhất "Bác Lăng song vi", tuyệt kỹ của Đường Tam Nương cũng không phải khoa trương khoác lác, bất luận tài năng hay là trù nghệ, đều đủ cho tiếng tăm của nàng vang khắp kinh thành.

Nhưng tất cả những thứ này đều giống như núi băng đã sụp đổ.

Hiện tại là lúc nào mà Tam Nương còn thương nhớ tới một nồi mỹ thực thơm ngon đậm đà đây?

Bất quá Tam Nương làm việc luôn luôn có chủ ý của mình, thường làm những chuyện người ta không ngờ tới. Tử Đàn theo nàng nhiều năm như vậy nhưng đầu óc cũng thường xuyên không theo kịp nàng.

Nàng nói Tử Đàn đi mua cái gì thì Tử Đàn cũng sẽ ngoan ngoãn chạy đi mua cái đó.

Trước giờ cấm túc ban đêm thì Tử Đàn đã thuận lợi đem nguyên liệu nấu ăn cùng dụng cụ làm bếp tất cả mang trở về, Đường Kiến Vi cũng đã gác tạm kệ bếp, múc nước giếng, mọi thứ đều chuẩn bị ổn thỏa.

Đường Kiến Vi trong màn đêm đem nguyên liệu nấu ăn xử lý tốt, một phần đặt ở nồi đất chầm chậm nấu, một phần khác sau khi rửa sạch xử lý xong thì bày trong một hộp gỗ sơn màu đen, sau đó đi nấu gạo.

Tử Đàn và Đường Quán Thu đều rất hiếu kỳ xem nàng đang làm gì, đồ ăn trong nồi thỉnh thoảng bay ra mùi vị quá đỗi thơm ngon, mơ hồ còn có chút mùi rượu, hai người thèm đến nỗi nước miếng chảy ròng ròng.

Cũng may bây giờ là đêm khuya, mặc dù có khói bay lên trên cao thì cũng không dễ bị phát hiện.

Mà quỷ trạch lại nằm ở Nhạc Di phường, là vùng biên giới thành Nam của Bác Lăng, vốn ít ỏi người, dù cho mùi hương bay đi thật xa thì cũng chẳng có ma nào ngửi thấy.

Tử Đàn đói bụng sắp thăng luôn rồi, thực sự không chịu được nữa liền hỏi Đường Kiến Vi:

"Chúng ta bao lâu nữa thì mới có thể ăn cơm?"

Đường Kiến Vi: "Ngươi đói bụng sao?"

"Sắp chết đói rồi!"

Nàng đem một khối bánh cứng ngắc mới cướp được từ Thổ địa láng giềng ném cho Tử Đàn:

"Ăn đi."

Tử Đàn nắm lấy chiếc bánh, cảm thấy khó hiểu.

Nhìn nồi đất bốc hơi hương thơm đậm đà, lại nhìn chiếc bánh cứng như đá trong tay mình --

Có cái gì đấy sai sai?

"Tam Nương? Chúng ta không ăn cái này sao?" Tử Đàn chỉ vào nồi lẩu.

Đường Kiến Vi cau mày nhìn nàng: "Hay cho câu hỏi của ngươi. Cái nồi này chúng ta ăn không nổi."

"A? Vậy cái kia là cho ai ăn?"

"Rồi ngươi sẽ biết."

Tử Đàn nhìn nồi lẩu, nước miếng đều muốn chảy xuống chạm đất rồi, nhưng mà lại không được ăn?

"Tam Nương, ta muốn ăn thịt.."

Đường Kiến Vi nhìn bộ dáng đáng thương của nàng cũng cảm thấy mình có chút tàn nhẫn, liền trấn an nàng:

"Chờ xong việc thì ngươi muốn ăn bao nhiêu thịt liền có thể ăn bấy nhiêu."

Tử Đàn hai mắt tỏa ánh sáng: "Thật sự?"

Đường Kiến Vi nhìn bộ dạng thèm ăn của nàng thì có chút buồn cười: "Tất nhiên là thật rồi, ta đã bao giờ lừa gạt ngươi."

Đường Kiến Vi bận bịu suốt một đêm, sau nửa đêm mới mơ màng ngủ một lúc, khi trời còn chưa hoàn toàn sáng hẳn thì nàng đã đem nồi đất, bát lưu ly cùng hộp gỗ sơn đen chứa nguyên liệu nấu ăn đặt ở trên khay, sau đó bưng đồ ăn muốn ra ngoài.

Tử Đàn thấy một mình nàng bưng đồ nặng như vậy liền muốn theo nàng cùng đi.

Đường Kiến Vi không cho, dặn nàng ở lại chiếu cố tỷ tỷ.

Tử Đàn vạn phần lo lắng: "Một mình ngươi ra ngoài, vạn nhất đυ.ng phải Kim Ngô Vệ thì làm sao?"

Đường Kiến Vi xem ra đã dự liệu trước: "Yên tâm, ta đến nơi mà ngay cả Kim Ngô Vệ cũng không dám làm bừa."

Tử Đàn buồn bực: "Tam Nương, ngươi rốt cuộc là muốn đi đâu?"

Đường Kiến Vi đem tóc tai chải gọn gàng, trang điểm mặt mũi sáng sủa, một đôi đôi mắt sáng lưu chuyển, nàng quay lại với ánh mắt kiên định, cùng với bốn cái chữ mà Tử Đàn hoàn toàn không nghĩ tới:

"Trưởng Công chúa phủ."

Đại Thương Trưởng Công chúa Vệ Từ, năm nay bốn mươi mốt tuổi, là Trưởng tỷ cùng một mẫu thân sinh hạ với đương kim thiên tử.

Vị Trưởng Công chúa này đã từng là người thừa kế Hoàng vị chính thống, từ nhỏ tiếp thu giáo dục của Trữ quân, Thái tử Tam sư cả ngày vây quanh nàng dạy dỗ. Vệ Từ chính mình cũng không chịu thua kém, sáng dạ ham học thông minh tháo vát, cả nước từ trên xuống dưới đều cảm thấy vị trí thiên tử tương lai kia trừ nàng ra thì không còn ai khác, chỉ đợi ngày nàng đăng cực.

Nhưng sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà tiên đế lại lập đương kim thiên tử làm Thái tử.

Sau khi thái tử lên ngôi hoàng đế, Vệ Từ tất nhiên trở thành Trưởng Công chúa.

Vị Trưởng Công chúa này tựa hồ đối với chuyện Hoàng vị đổi chủ cũng chẳng có chút quan tâm nào, rất nhanh liền chuyển đến Trưởng Công chúa phủ của mình rồi suốt ngày du thủ du thực không màng chính sự, chuyên gieo vạ cho các tiểu nương tử trẻ trung xinh đẹp ở Bác Lăng phủ.

*Du thủ du thực: Chơi bời lêu lổng.

Trong Bác Lăng phủ, bất cứ nương tử nào có chút tư sắc cùng tiếng tăm thì Trưởng Công chúa đều để mắt đến, có ý tứ chiêu dụ các nàng đến làm "Gia thần" của mình.

Năm Đường Kiến Vi đến tuổi cập kê, bất luận là nhan sắc, tài văn chương hay là trù nghệ thì ở Bác Lăng phủ đều có mỹ danh.

Danh xưng "Bác Lăng song vi" cũng chính là xuất hiện từ năm ấy, tất nhiên cũng đã truyền tới tai của Trưởng Công chúa.

Trưởng Công chúa bình sinh có hai thứ yêu thích nhất, một là mỹ nhân, hai là mỹ thực.

Không nằm ngoài dự đoán, Đường Kiến Vi năm đó nhận được thư "Chiêu mộ" đến từ Trưởng Công chúa phủ.

Thư do Trưởng Công chúa tự tay viết, ngôn từ nóng bỏng lại chân thành.

Trong thư là tràn đầy những lời ngưỡng mộ bay bổng khiến Đường Kiến Vi hoa cả mắt, từng câu chữ đều có điển cố, lối hành văn hoa mỹ.

Lúc đó ở phía sau Đường Kiến Vi đã có một đội quân thế gia lang quân, nương tử nguyện vì nàng mà đòi sống đòi chết, thư tình nhận được cũng không ít, nhưng xem xong thư của Trưởng Công chúa thì vẫn cảm thấy xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng.

Nhưng nàng không có bị lừa.

Ở các địa phương ngoài Bác Lăng phủ, mọi người vẫn còn có chút ấn tượng với uy danh từng làm Trữ quân của vị Trưởng Công chúa, nhưng là bách tính của Bác Lăng phủ thì ai ai cũng biết nàng làm việc có bao nhiêu phóng túng.

Nói là "Chiêu mộ gia thần" nhưng kì thực chính là "Mở rộng hậu cung".

Có người nói hậu cung của nàng nhân số so với thiên tử còn nhiều hơn gấp mấy lần.

Đường Kiến Vi tuy cực kỳ thưởng thức tài hoa hơn người của Trưởng Công chúa nhưng không nghĩ sẽ đem cuộc đời mình trao vào tay người thích chơi đùa với trái tim kẻ khác như vậy.

Sau khi nhận được thư chiêu mộ, Đường Kiến Vi lập tức cáo ốm, nói là mình nhiễm phải bệnh lạ, cả người nổi mụn nhọt đỏ đáng sợ, dáng dấp kinh khủng e rằng không còn sống được bao lâu, sợ là không có phúc để nhận ân tình của Trưởng Công chúa.

Sau khi hồi âm Trưởng công chúa, Đường Kiến Vi trong lòng hoảng sợ một thời gian, sợ Trưởng Công chúa sẽ nhất thời tức giận mà gây bất lợi cho Đường gia.

Bất quá Trưởng Công chúa có vẻ cũng là người rộng lượng, không có tìm nàng hay Đường gia gây phiền phức và cũng không làm gì cả.

Không biết Trưởng Công chúa có còn nhớ nàng hay không.

Bất luận có nhớ hay không thì Đường Kiến Vi cũng muốn thử một lần.

Để có thể tồn tại và gột rửa oan tình của Đường gia thì bây giờ nàng chỉ có con đường duy nhất là tìm đến Trưởng Công chúa.

Nếu được Trưởng Công chúa sủng ái, dù là Dương thị hay Kim Ngô Vệ, bọn họ có nhìn thấy nàng lượn lờ trước mặt cũng không dám động đến một cọng lông măng của nàng.

Nàng đối với trù nghệ của mình vẫn là tự tin, hy vọng có thể lấy mỹ vị mở ra trái tim của Trưởng Công chúa, trốn bên dưới cánh chim của Trưởng Công chúa.

Ngoài mỹ vị, nếu như Trưởng Công chúa còn muốn cái gì khác thì Đường Kiến Vi cũng cảm thấy không sao.

Nàng hiểu rõ bản thân mình đang ở hiểm cảnh như thế nào, nàng đã không còn là Đường gia Tam nương tử mà mọi người luôn yêu thương phủng trong lòng bàn tay.

Bất luận Trưởng Công chúa muốn cái gì, chỉ cần nàng có, nàng nhất định sẽ cho.

Đêm qua Đường Kiến Vi cũng đã suy nghĩ rất kỹ, nàng biết Trưởng Công chúa là hạng người gì.

Bất quá chỉ là chút đau đớn về thể xác mà thôi, nhịn một chút liền qua đi.

Nếu như có thể được Trưởng Công chúa sủng hạnh, muốn điều tra chân tướng cái chết của phụ mẫu cũng dễ dàng hơn nhiều.

Một lần nữa đoạt lại Đường gia, vì phụ mẫu rửa sạch oan khuất, so với điều đó thì bất cứ thứ gì trên đời cũng không còn quan trọng.

Huống chi Trưởng Công chúa cũng là nữ tử, nên có lẽ không đến nỗi quá mức thô bạo, Đường Kiến Vi có thể lưu lại một mạng.

Mang theo tâm ý quyết tuyệt như vậy, Đường Kiến Vi bưng khay mỹ thực chuẩn bị tỉ mỉ đi tới trước cổng phường của Trưởng Công chúa, chờ đợi Trưởng Công chúa đến.

Tác giả có lời muốn nói:

Tính ra, Vệ Từ là concháu của Vệ Đình Húc

Vệ Đình Húc: "Mở rộng hậu cung, có thể a?"