Chương 22:

Chương 22:

Một tiếng "Phu nhân" đúng là gọi đến thắm thiết

Đồng Thiếu Huyền đi rồi, Tử Đàn mới từ sau tường thò đầu ra, khó chịu nói:

"Lá gan của Đồng nương tử cũng quá lớn rồi! Tuy hai ngươi là do thiên tử tứ hôn, nhưng nàng lại thản nhiên nói trong lòng đã có người khác, không sợ làm xấu mặt thiên tử, lôi ra ngoài chém đầu!"

Đường Kiến Vi thờ ơ cười cười: "Bất cứ ai vô duyên vô cớ bị chỉ hôn với người xa lạ thì trong lòng đều sẽ có chút không vui. Hôn sự là thiên tử ban cho, muốn nháo cũng không dám, bất luận đang có nhân duyên tốt thế nào cũng đành phải chia rẽ, thật đáng thương. Huống chi nàng vốn là sợ ta đến đòi mạng, chuyện này cứ để nàng dần thích ứng một thời gian. Ai, đừng nói những này, mùi gà nướng làm cho ta váng đầu hoa mắt, không nghĩ tới người Túc huyện giọng nói nghe khó hiểu, nhưng gà ăn thực sự ngon. Ta đã nướng một con, ngươi có muốn mang vào nhà hay không?"

Vừa nhắc đến gà nướng, tất cả oán khí của Tử Đàn liền tan biến, kích động xoa tay: "Tất nhiên, Đại nương tử còn đang đợi ngươi đến cùng ăn đây."

"Đi đi đi, bận rộn nửa ngày ta sắp đói chết rồi, vừa vặn ăn gà để hảo hảo bồi bổ."

Hai người lập tức về nhà ăn gà, bên kia Đồng Thiếu Huyền cũng mang gà quay muốn cùng người nhà ăn, Tống Kiều nói mới vừa ăn cơm, nàng ăn không vô:

"Ngươi tự bồi bổ đi."

Đồng Thiếu Huyền vốn là muốn đem gà mang tới nhà bếp để ngày mai ăn, lại bị mùi thơm này kí©h thí©ɧ muốn mở ra, muốn lập tức nếm thử.

Ngồi trên ghế gập nhỏ trong nhà bếp đang chuẩn bị ăn, Quý Tuyết ôm củi đi vào, ngửi thấy mùi gà quay, Quý Tuyết kinh ngạc thốt lên:

"Tứ Nương, ngươi có thể mua được gà quay nhà Lưu ngốc tử sao! Lúc trước ta đi qua thấy rất đông người, xếp từ đầu phố đến cuối phố! Nương tử của Lưu ngốc tử cũng phải giúp hắn một tay, bận bịu đến choáng váng. Còn nghe nói hôm nay đã sớm bán hết gà quay rồi, xếp hàng không phải để mua gà mà tất cả đều là đặt trước cho ba ngày sau. Lưu ngốc tử không bán hàng một thời gian, vừa mở lại đã rầm rộ đến vậy, thật đáng sợ! Vậy mà Tứ Nương lại mua được? Làm thế nào mà ngươi mua được?"

Đồng Thiếu Huyền ăn ngay nói thật: "Không phải ta mua, là Đường Tam Nương mua."

"Đường Tam Nương?" Quý Tuyết "Ồ" một tiếng, "Nàng là người ngoại lai, có bản lĩnh gì mà mua được gà quay của Lưu ngốc tử?"

Quý Tuyết cảm thấy thích thú, nhưng Đồng Thiếu Huyền không có chút bất ngờ nào.

Đường Kiến Vi là nhân vật nổi tiếng ở Bác Lăng, chỉ sợ Túc huyện nho nhỏ không đủ cho nàng chơi.

Đồng Thiếu Huyền cầm một cái đùi gà lên, trầm mặt giống như đang nói tới chuyện khủng bố:

"Nàng không phải là người ngoại lai bình thường. Nữ nhân này bản lĩnh lớn cực kỳ, ở địa phương ngư long hỗn tạp như Bác Lăng mà nàng vẫn sống rất sảng khoái, ngươi chớ đắc tội với nàng, bằng không sẽ gặp xui xẻo.

Nghe trong lời nói của Đồng Thiếu Huyền có ý tứ khen họ Đường thì Quý Tuyết hơi không vui:

" Có bản lĩnh thông thiên thì đã không phải gả đến Đồng phủ của chúng ta rồi? Cũng không chờ chúng ta nghênh đón nàng vẫn tự mình chạy tới, gả đến đây còn mang theo tỷ tỷ cùng đi. Chuyện này nói ra không sợ người ta cười rụng răng! "

Đồng Thiếu Huyền chỉ vào đầu của chính mình:" Chỗ này của tỷ tỷ nàng có chút vấn đề, không thể thiếu người chăm sóc, thật đáng thương. "

Quý Tuyết không nghĩ tới là có chuyện như vậy:" A? Chẳng lẽ là người điên? "

Đồng Thiếu Huyền gật gật đầu.

Vốn là Quý Tuyết còn có một bụng lời muốn nói, nhưng nghe kể về chuyện Đường Quán Thu xong thì tim cùng với giọng nói đều mềm nhũn xuống:

".. Đúng là không thấy bất cứ dấu hiệu gì, cả người ăn mặc sạch sẽ. Chẳng trách, với tính cách của chủ mẫu mà lại cho các nàng ở đây, thì ra là có chuyện như thế. "

Khi đám người Đường Kiến Vi vừa vào phủ, Quý Tuyết theo mấy thị nữ của Đồng phủ trốn ở bên ngoài tiền thính nhìn trộm, mọi người đều muốn nhìn bộ dạng của vị quý nữ đến từ kinh thành mà thiên tử ban cho.

Quý Tuyết ghé sát vào chân tường nhìn lén, đỉnh đầu còn bị ba vị thị nữ chen lấn, tất cả đều rướn cổ hướng vào bên trong xem, hận không thể trực tiếp ném đầu vào nhìn cho rõ ràng.

Quý Tuyết cổ sắp đứt đoạn vẫn chưa nhìn thấy Đường Kiến Vi, nhưng lại thấy Đường Quán Thu đang song hành cùng Đường Kiến Vi.

Đường Quán Thu nhận ra động tĩnh bên tường, quay đầu lại liếc mắt nhìn, vừa hay thấy đám gia nô đang đến xem náo nhiệt.

Đồng gia chủ tớ quan hệ hòa hợp, trong ngày thường gia nô không biết lớn nhỏ quen rồi, cũng không ai cảm thấy có vấn đề gì. Nhưng ở trong mắt người ngoài, gia nô bám chân tường hóng hớt như vậy là chuyện làm xấu mặt tám đời tổ tông.

Quý Tuyết bị nhìn thẳng, mặt nóng đến cực độ, nhưng Đường Quán Thu lại giương miệng cười với nàng, không có chút ghét bỏ hay xấu hổ nào.

Lúc đó Quý Tuyết vẫn chưa biết người kia là ai, chỉ thấy người này ôn hòa lại xinh đẹp, ở Túc huyện chưa từng gặp bậc này mỹ nhân.

Quý Tuyết suy đoán xem nàng là gì của Đường Kiến Vi, nhìn cách ăn mặc thì không giống như người hầu, nhưng không ngờ lại là thân tỷ tỷ, càng không ngờ chính là một giai nhân bậc này lại bị điên..

Một tấm túi da tốt như vậy, thực sự quá đáng tiếc.

Quý Tuyết vẫn còn thở ngắn than dài, tâm tư Đồng Thiếu Huyền đã chuyển tới gà quay.

Nàng mới chỉ cầm chân gà quay kéo nhẹ một cái, toàn bộ đùi gà liền bị kéo xuống, nước thịt nồng đậm bên trong gà chảy tràn đầy một lá sen.

" Hoắc! "

Đồng Thiếu Huyền lập tức sai Quý Tuyết mang bát đến, đem tất cả nước của gà rót vào trong cái bát không sót một giọt nào.

Đây chính là tinh hoa của gà quay, tuyệt đối không thể lãng phí!

Bên dưới lớp da giòn rụm vàng óng ánh, thịt gà trắng nõn chỉ ăn không cũng đã rất ngon miệng, nếu như chấm ăn cùng nước thịt của gà, chính là tuyệt vị nhân gian!

Đồng Thiếu Huyền không phải người có nhiều ham muốn ăn uống, gà quay ăn ngon, nhưng dựa theo sức ăn bình thường của nàng thì ăn nhiều nhất một cái đùi gà là đã ngán đến buồn nôn.

Nhưng đùi gà này đúng là thần kỳ, càng ăn càng thơm, ăn hết một chiếc sạch sành sanh mà không có phát ngán, trái lại càng thèm hơn.

" Quý Tuyết, nhanh! Xới ta bát cơm! "

Quý Tuyết cho rằng mình đã nghe nhầm.

Từ lúc nàng được bán vào Đồng gia làm tuỳ tùng cho Đồng Thiếu Huyền cho tới nay, chỉ thấy cảnh một đại gia đình đuổi theo phía sau tiểu chủ nhân tận tình khuyên nhủ, nghĩ tất cả các biện pháp chỉ để cho nàng ăn nhiều thêm một miếng cơm một ngụm canh.

Thân thể Đồng Thiếu Huyền không tốt, đồ ăn đưa vào miệng thì càng xoi mói, không hợp khẩu vị liền nôn thốc nôn tháo, cũng bởi vì thể chất yếu đuối, mười lăm tuổi trông vẫn như chưa phát dục, giống con gà hen.

Mỗi ngày có thể bình thường ăn chút rau dưa bánh trái cũng đã phải cảm tạ trời đất, chưa từng thấy nàng ăn cơm sau giờ ăn, lại còn chủ động yêu cầu xới cơm?

Quý Tuyết ngay lập tức đáp một tiếng, nhanh chóng xới một bát cơm nóng quay trở lại.

Đồng Thiếu Huyền liền ăn gà và hết sạch một bát cơm tẻ, Quý Tuyết trơ mắt nhìn một mình nàng gặm đi nửa con gà, cuối cùng bụng thực sự muốn nứt ra thì mới dừng lại, ôm bụng đi về phòng ngủ nằm lên giường nghỉ ngơi.

" Sao ta có cảm giác Lưu ngốc tử sau khi xuất quan thì gà quay còn ăn ngon hơn lúc trước? "

Đồng Thiếu Huyền liếʍ miệng, bụng no đến mức muốn nổ tung, nhưng không nhịn được nghĩ đến dư vị.

" Lưu ngốc tử tay nghề thật tuyệt, nương tử của hắn được ăn gà quay ngon như vậy mỗi ngày, thật khiến người ta hâm mộ.. "

Gà quay làm Đồng Thiếu Huyền no vỡ bụng nhớ mãi không quên, không phải là Đường Kiến Vi xếp hàng mua.

Mà do chính tay Đường Kiến Vi tự chọn mua gà và lá sen, nhóm lửa trong Tây viện, dựa theo mùi vị của con gà quay Đồng Thiếu Huyền đánh rơi xuống mặt đất, tự tay nướng thành.

Đường Kiến Vi không chỉ giữ nguyên mùi vị gà quay của Lưu ngốc tử mà còn cho thêm vào trong bụng gà một ít hương liệu mang đến từ Bác Lăng, để thịt gà càng mềm ẩm, càng đậm vị.

Nàng nướng hai con gà, một con cho Đồng Thiếu Huyền, một con để lại Tây viện cho chính mình.

Ba người các nàng chia nhau một con gà, Tử Đàn suýt chút nữa cắn luôn cả đầu ngón tay của mình, nhưng vẫn chưa hết thòm thèm.

Sau khi ăn xong ủ rũ nặng nề, không cần lại lữ đồ bôn ba ba người rất sớm liền ngủ.

Sáng sớm hôm sau, khi Tống Kiều cho người mang bữa sáng tới thì Đường Kiến Vi còn chưa tỉnh ngủ.

Mơ mơ màng màng đi đến gát cửa, thấy hai vị người hầu bưng khay tới, xếp các đĩa nhỏ đầy bàn trà, lại đưa thêm ba bát cháo trắng, sau đó gật đầu rời đi.

Đường Kiến Vi và Tử Đàn cùng nhau nhìn lên -- Đây là thứ gì vậy?

Mỗi đĩa đều không to bằng lòng bàn tay, có khi còn có thể bỏ vừa vào trong túi cũng nên, hơn nữa bên trong tất cả các đĩa đều là dưa muối.

Tám đĩa dưa muối, chỉ khác về màu sắc xanh, đỏ, đen, còn về bản chất thì hoàn toàn không có gì khác biệt.

Cháo trắng cũng chỉ một bát nho nhỏ, một tay Đường Kiến Vi có thể cầm hai bát, chén nàng dùng uống trà còn lớn hơn so với cái bát này!

Bữa sáng nhạt nhẽo thế này, ngay cả Tử Đàn cũng chưa từng thấy.

Đường Kiến Vi nói:" Đây là nhìn ta không vừa mắt nên muốn phủ đầu ra oai với ta sao? "

Thị nữ vừa đưa thức ăn đến còn chưa đi xa, mơ hồ có thể nghe được các nàng xì xào bàn tán:

" Bữa sáng hôm nay thật phong phú, tám món ăn a, đây chính là ngày lễ ngày tết mới long trọng đến vậy, chủ mẫu thật hào phóng.. "

" Đợi đã, Tử Đàn, chẳng lẽ ta nghe nhầm rồi sao? "Đường Kiến Vi chỉ vào chỗ thức ăn như dành cho mèo trước mặt," Phong phú? "

Tử Đàn nói:".. Cái này có thể tính là tám món ăn sao? Không phải đồng dạng đều là dưa muối sao? Rốt cục Đồng phủ nghèo đến mức nào mà ngày lễ ngày tết mới có thể ăn một bàn dưa muối? "

Đường Kiến Vi cảm thán:" Chẳng trách Đồng Thiếu Huyền người như tờ giấy, một dọa liền ngất, đυ.ng vào cũng ngất. Hóa ra Đồng phủ là hộ gia đình thanh tao, không chú ý nhiều đến ăn uống. Đồng Thiếu Huyền có thể sống đến bây giờ cũng không dễ dàng. "

Hôm qua vội vàng đi tới Đồng phủ, thu thập chỉnh lý xong sau đó lại nướng hai con gà, đến khi nằm lên giường thì Đường Kiến Vi hầu như đã hôn mê, cho tới tận bây giờ mới dưới sự kí©h thí©ɧ của dưa muối thì mới tỉ mỉ đánh giá Đồng phủ.

Không biết Đồng phủ đã xây từ bao giờ, hạ nhân chăm chỉ dọn dẹp sạch sẽ là một chuyện, nhưng xà nhà biến thành màu đen, mặt tường bong tróc lại là một chuyện khác.

Mặt tường bong tróc gần hết cũng không hề sửa chữa, ghé sát vào còn có thể ngửi thấy mùi hơi chua khó ngửi.

Từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Tây viện đúng là chỉnh đốn gọn gàng, góc sân có một rừng trúc nhỏ đặc hữu phương Nam. Ngoại trừ một con đường nhỏ rải đá vụn thì không có bất kỳ chậu cây cảnh nào, càng không cần phải nói tới những cảnh quan tốn bạc tạo thành.

Nói mới nhớ, hôm qua lúc đi vào từ cửa chính, ngoại trừ bức tường giản dị tự nhiên bên ngoài, chỉ có một con đường nhỏ rải đá đơn giản dẫn tới tiền thính, không có cả cây cảnh trang trí hay hoa viên.

Đường Kiến Vi chưa từ bỏ ý định, ra khỏi phòng hướng về tiền thính nhìn qua một chút, vừa vặn nhìn thấy Đồng Thiếu Huyền bước ra từ thư viện.

Có lẽ do dậy muộn, bước chân nàng vội vàng, cơn gió thoảng qua hất làn váy tung bay, một miếng vá sáng loáng đập vào mắt Đường Kiến Vi.

Đường Kiến Vi:"... "

Nóc nhà lợp loại ngói ánh sáng có thể xuyên qua, thứ này nàng chỉ từng đọc ở trong sách.

Trên nóc nhà trên trọc lốc, không thấy bất cứ điêu khắc gì, chứ đừng nói tới lương đình nhã các.

Kết hợp với tám món dưa muối và lời bọn hạ nhân cảm thán, cùng với mấy xu lẻ rơi ra từ người Đồng Thiếu Huyền khi ở y quán Bác Lăng, Đường Kiến Vi xác định một chuyện --

Tuy rằng ở bề ngoài không biểu hiện rõ, nhưng Đồng gia nghèo, thật sự là nghèo.

Đường Kiến Vi quay trở về, bị cảnh tượng nghèo khó trước mắt áp ra một đoàn hắc khí trên trán.

Trưởng Công chúa nói đưa nàng một tuyệt thế chi bảo.. Bảo bối đâu còn chưa thấy, nhưng tiền đồ một mảnh hắc ám đã đặc biệt rõ ràng.

Trước khi tới đây nàng xác thực đã nghe qua tình hình của Đồng gia, Đồng Thiếu Huyền đúng thực là ngoại tôn nữ của Trưởng Tôn Dận không sai, đến Bác Lăng một chuyến là chuẩn bị cho việc nhập sĩ.

Nhưng chuyện Đồng gia nhà cũ từ lâu không tu sửa là như thế nào?

Chẳng lẽ Trưởng Tôn Dận và Đồng gia cũng không tính là thân thiết? Cũng đúng, dù sao cũng là ngoại tổ..

Cứ cho là Trưởng Tôn Dận không lót đường làm quan cho ngoại tôn, không nâng đỡ Đồng gia thành phú hộ nhất nhì Túc huyện, thì cũng không đến nỗi trơ mắt nhìn Đồng gia xuống dốc như vậy chứ?

Trong đó rốt cục có uẩn khúc gì?

Trên đường tới đây Đường Kiến Vi đã quyết định chủ ý muốn hảo hảo chung sống với Đồng gia.

Thiên tử tứ hôn, chuyện này bất luận làm bao nhiêu người không vui thì cũng phải cắn răng chịu đựng không thể thay đổi.

Sắc chỉ chính là Ngũ Chỉ Sơn, đời này nàng chỉ có thể là thê tử của Đồng Thiếu Huyền, không có cách nào đào tẩu, Đồng Thiếu Huyền cũng không thể hưu nàng.

Nàng nhất định phải giữ chặt lấy ràng buộc sâu sắc nhất kiếp này cùng với một người xa lạ chưa từng gặp mặt.

Đường Kiến Vi vạn lần không muốn rời khỏi Bác Lăng, nhưng thay vì ngồi than thân trách phận, chi bằng suy nghĩ thật kỹ bước kế tiếp nên đi như thế nào.

Trước khi đi Trưởng Công chúa đã nói vài lời, ý tứ giống như đang chỉ điểm cho nàng Đồng gia và Túc huyện chính là điều trọng yếu nhất để nàng giải oan cho phụ mẫu.

Trưởng Công chúa không nói rõ ràng, cũng không thể thể nói rõ, đây là chuyện của Đường gia, Trưởng Công chúa không muốn đem chính mình kéo vào đầm lầy, Đường Kiến Vi tự lý giải.

Có thể cho nàng vài câu chỉ điểm như vậy, nàng đã vô cùng cảm niệm ân tình lớn lao của Trưởng Công chúa.

Trên suốt quãng đường đi tới Túc huyện, đầu óc Đường Kiến Vi không ngừng suy tính, nàng đã nghĩ kỹ phương hướng cho con đường sắp tới của mình.

Phương pháp thoải mái nhất chính là dựa vào thế lực địa đầu xà của Đồng gia để tính chuyện làm ăn, tích góp tiền bạc, mở quán ăn, thậm chí là tửu lâu, như vậy đều tốt.

*Địa đầu xà: Rắn địa phương. Có câu" Mãnh long nan áp địa đầu xà ", nghĩa là một con rồng mạnh mẽ cũng khó trấn áp được một con rắn khi còn rắn đang ở trong địa bàn của nó. Ý nghĩa tương tự câu" phép vua thua lệ làng ". Nhưng" địa đầu xà "tác giả sử dụng ở đây là để chỉ một gia đình có thế lực và tầm ảnh hưởng ở địa phương.

Nếu như có thể may mắn làm thương nhân, bất luận Đồng Thiếu Huyền có thích nàng hay không, lúc đi thi cử ở Bác Lăng có nguyện ý mang nàng theo hay không, thì nàng cũng có đủ tiền một mình trở về Bác Lăng.

Con đường phía trước đã suy tính kỹ càng, thậm chí trong lòng Đường Kiến Vi đã mưu tính cụ thể từng bước phát tài.

Vốn tưởng rằng là đường lớn đã rộng mở, không nghĩ tới vừa bước một bước đã ngã vào nhà nghèo.

Cái gì mà địa đầu xà, quá ảo tưởng.

Ngày hôm nay còn có tám đĩa dưa muối vì nàng tẩy trần, ngày mai không chừng có nguy cơ nhịn đói.

Đường Kiến Vi vô cùng hối hận ngày hôm qua không có đầu óc mua hai con gà tam hoàng tốt nhất, bỏ ra hai trăm văn tiền.

Hai trăm văn a! Có thể mua bao nhiêu vại dưa muối đây!

Đường Kiến Vi liền ăn dưa muối húp cháo, siết hàm, hối hận gõ lên đầu, đáng lẽ không nên một bữa ăn hết cả con gà như vậy.

Nếu bây giờ còn lại nửa con mang ra kết hợp ăn cùng cháo thì thật ngon làm sao.

Mong muốn mà Đường Kiến Vi không thể thực hiện, Đồng Thiếu Huyền vì người cả nhà thực hiện.

Ngày hôm qua còn lại nửa con gà nàng để lại không có ăn nữa, hôm nay hướng thực thì lấy ra, cùng toàn gia cùng chung.

Đại tỷ bồi thê tử về nhà mẹ đẻ, Nhị tỷ ở trong quân không về, trong nhà chỉ có phụ mẫu, Đại ca, Tam tỷ và nàng.

Sau khi dọn xong dưa muối và cháo, Quý Tuyết hâm nóng nửa con gà bưng lên, nhìn thấy nửa con gà và ngửi thấy hương vị thì cả nhà một tháng hiếm khi ăn thức ăn mặn lập tức nhấc đũa, hai ba gắp quét sạch sành sanh.

Đại ca Đồng Bác Di cũng biết thịt gà ăn ngon, nhưng hắn chỉ ăn một mảng nhỏ thịt ức gà thì không ăn nữa, để dành thịt cho phụ mẫu và các muội muội, ngửa đầu dốc toàn bộ chén cháo vào trong miệng.

Đồng Tam Nương Đồng Thiếu Tiềm trong miệng còn ngậm nửa mảnh thịt gà chưa kịp nuốt xuống, đã không thể chờ đợi được nữa mà hỏi dò:

" Đây là gà quay Lưu ngốc tử? Ngày hôm qua ta cũng muốn mua tới, vừa nhìn cái kia xếp hàng người sống sờ sờ cho dọa trở về. A Niệm ngươi làm sao cướp được? "

Tống Kiều không ưa dáng vẻ ấy của nàng, cau mày dạy dỗ:" Lúc ăn không nói chuyện, ăn xong rồi nói tiếp. "

Đồng Thiếu Tiềm:" Vâng.. "

Đồng Thiếu Huyền hôm qua đã ăn nửa con gà, nên bây giờ chỉ xé ra một miếng da gà, còn lại đều để cho người nhà thưởng thức. Nàng thả đũa xuống, nói:

" Là Đường Tam Nương đưa tới. "

Mọi người trong bàn nghe được cái tên này, hai mặt nhìn nhau.

" Đường Tam Nương? Là nàng? "

" Nàng có lòng như vậy sao? "

Đồng Thiếu Tiềm nói:" Một con gà nướng không hề rẻ, đúng là người Bác Lăng có khác, vung tay hào phóng như vậy! Ai, đợi đã, các ngươi ở hai đầu đông tây khác nhau, trước khi thành thân không được gặp mặt phải không? Làm sao có thể đưa gà cho ngươi? Hay là đã bắt đầu lén lút hẹn hò rồi? "

Đồng Thiếu Huyền chưa kịp phản bác, Tống Kiều đã một chưởng vỗ đầu Đồng Thiếu Tiềm, suýt nữa làm mặt nàng úp vào trong bát cơm.

Tống Kiều cả giận nói:" Ăn nói vớ vẩn hàm hồ suốt ngày, muốn ngươi nghiêm chỉnh ngồi viết vài chữ còn khó hơn lên trời! Nếu như đọc sách có thể bằng một nửa bản lĩnh nói hươu nói vượn thì tốt rồi, a mẫu cũng không phải sầu muội đến bạc đầu vì ngươi! "

Đồng Thiếu Tiềm không dám hé răng nữa, cúi đầu ăn cơm.

Đồng Thiếu Huyền ném cho nàng một ánh mắt không chút cảm thông nào-- đáng đời!

Ăn cơm xong, Đồng Thiếu Huyền cầm sách bước ra ngoài thư phòng, ngồi đọc sách ở sau hoa viên.

Sắc trời còn sớm, ngoài phòng vẫn đủ ánh sáng, chưa cần đốt đèn. Đợi đến khi mặt trời lặn không nhìn rõ thì về phòng cũng chưa muộn.

Hôm qua mượn thư viện năm quyển sách về nhà, Đồng Thiếu Huyền đã đọc hết chỉ còn sót lại một quyển cuối cùng.

Đem cuốn sách mở ra, Đồng Thiếu Huyền miệng lẩm bẩm đọc lướt qua.

Đọc đọc còn cảm thấy quá nhàm chán, lại tìm tới một chiếc rương gỗ nhỏ.

Rương gỗ chỉ cao khoảng nửa gang tay, vừa mở ra thì bên trong chiếc hộp trơn nhẵn bật ra hơn mười khay gỗ, mỗi một khay trên đều chứa đầy đồ vật không rõ tên gọi được bằng gỗ và kim loại, và những công cụ cơ xảo.

Ánh mắt Đồng Thiếu Huyền không rời cuốn sách, giơ tay lấy một đồ chơi từ trên khay gỗ, nhìn tương trùng bài cửu cung.

Trùng bài cửu cung truyền thống chính là trò chơi trí tuệ, có thể biến hóa linh hoạt.

Hàng ngang có ba ô, hàng dọc cũng có ba ô, trên mỗi ô đều viết số từ một đến tám, còn lại một ô trống, cách chơi là di chuyển lần lượt các ô, sắp xếp lại tám chữ số theo đúng trình tự.

Nhưng đồ chơi trong tay Đồng Thiếu Huyền có chút khác biệt, không giống trùng cửu cung cách, mà khó hơn, có mười lăm ô.

Trùng bài mười lăm là nàng dựa theo cách chơi của trùng bài cửu cung để tự thiết kế ra, độ khó càng lớn hơn.

Nàng đưa trùng bài mười lăm cho Tam tỷ Đồng Thiếu Tiềm chơi, sau bữa sáng, Đồng Thiếu Tiềm ôm lấy đồ chơi cùng nó liều mạng, mãi đến ban đêm vẫn chưa thể một lần sắp xếp đúng.

Vốn nên là lung lay suy nghĩ rèn luyện tâm tư trò chơi kỳ chơi cho nàng phập phồng thấp thỏm, suýt chút nữa khí ra cái tốt xấu đến, chạy đi công kích muội muội:

" Ngươi lại lấy tỷ tỷ ra làm trò cười đúng không? Đây là ngươi bày trò phải không? "

Đồng Thiếu Huyền hỏi nàng:" Ngươi vẫn chưa giải ra? "

" Chưa! "

" Được, không giải được là tốt rồi, nếu ngươi cũng có thể giải được thì quá đơn giản rồi. Xem ra đồ chơi này vẫn còn chút giá trị. "

Đồng Thiếu Tiềm:"... "

Sách được đặt lên trên giá, Đồng Thiếu Huyền giữ lấy một đầu quyển sách, vừa đọc vừa chậm rãi lật sách.

Tay còn lại của nàng trượt đi trượt lại trên trùng bài mười lăm.

Ánh mắt nhìn đan xen sách và đồ chơi, vừa nhìn thơ trong sách, vừa nhìn từng khối gỗ trơn bóng trong tay.

Thời gian hai nén nhang trôi qua, đọc sách xong, mười lăm con số cũng vừa hay sắp xếp hoàn chỉnh.

Lúc này mặt trời vẫn chưa xuống núi.

Gấp sách lại, trong đầu Đồng Thiếu Huyền ôn tập lại các điển cố trong sách, đồng thời cũng nghĩ thấu đáo một chuyện.

Nàng muốn sống hòa bình với Đường Kiến Vi, nhất định phải cùng nàng ấy sống chung hòa bình.

Mặc dù trong lòng nàng vẫn nhớ đến tiên nữ tỷ tỷ đã cứu nàng một mạng, đáng tiếc kiếp này chỉ sợ cùng tiên nữ tỷ tỷ hữu duyên vô phận.

Bây giờ Đường Kiến Vi đã đến Đồng gia, bất kể là sợ nàng hay phiền nàng thì cũng thế, nàng vẫn là thê tử tương lai của mình.

Đường Kiến Vi mặc cho nàng yêu thích ai liền yêu thích, cả hai quét tuyết trước cửa, đề nghị này nàng cũng vui vẻ chấp nhận.

Nước sông không phạm nước giếng, không can thiệp vào chuyện của nhau.

Nhưng không can thiệp chuyện của nhau cũng không có nghĩa là phải mặt lạnh đối diện.

Sau này các nàng còn mấy chục năm sống dưới một mái nhà, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng sẽ thấy, nếu không hợp nhau, chỉ sợ cuối cùng người không thoải mái lại là chính mình.

Đồng Thiếu Huyền nhắc nhở Quý Tuyết đừng trêu chọc Đường Kiến Vi, nàng muốn sống những ngày tháng êm đềm, cũng muốn chung sống hòa bình cùng với Đường Kiến Vi.

May mà đến tháng giêng năm sau mới kết hôn, còn nửa năm nữa, để cho nàng hảo hảo thích nghi với vị thê tử hung dữ thiên tử ban tặng.

Đúng như Đường Kiến Vi dự đoán, ngày qua ngày vẫn là cháo trắng, chỉ khác là bữa sáng tám đĩa biến thành hai đĩa, thỉnh thoảng còn có măng chua hoặc rau trộn đậu hũ, thị nữ bê đồ tới sẽ nói thầm vài câu" Chủ mẫu tự nhiên ".

Đường Kiến Vi nhạt mồm nhạt miệng, Tử Đàn cũng xanh xao vàng vọt, ngay cả Đường Quán Thu cũng không chịu được thanh đạm đến mức này, nói với Đường Kiến Vi:

" A mẫu, ta muốn ăn thịt. "

Trên chợ có bán thịt, nhưng hiện tại Đường Kiến Vi mỗi khắc đều muốn tiết kiệm tiền, không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ thì kiên quyết không chi tiêu.

Nàng phát hiện ở Tây Nam Túc huyện có một ngọn núi tên là Bạch Đầu Sơn, lúc này đã qua giữa hè dần dần vào Thu, phỏng chừng chim bay cá nhảy cũng đã béo tốt mập mạp, có thể săn bắn mùa thu.

Đường Kiến Vi từ nhỏ đã yêu thích săn bắn mùa thu, phụ mẫu nàng đều là cao thủ cưỡi ngựa bắn cung, từ năm lên bảy tuổi, năm nào nàng cũng cùng phụ mẫu đi săn bắn mùa thu, bắt vài con lợn rừng dê núi trở về, trước khi vào mùa đông đã có đồ dự trữ.

Hướng về Tống Kiều mượn cung tên dây thừng, trang bị đi săn và một con ngựa tốt, để Tử Đàn ở nhà chăm sóc tỷ tỷ, một mình nàng đi tới Bạch Đầu Sơn.

Đã đến chân núi, Bạch Đầu Sơn cây cối xanh um tươi tốt rậm rạp, chẳng biết tại sao lại đặt tên là" Bạch Đầu ".

Cưỡi ngựa vào núi, đi một vòng, ngoại trừ các loại cây lá um tùm xoè ra ngoài tiếp đón thì không thấy có bất cứ loài động vật nào..

Lúc này mới nhớ tới Túc huyện nằm ở vị trí Đông Nam, mặc dù đã vào Thu nhưng khí hậu vẫn ấm áp ẩm ướt, hoàn toàn khác bốn mùa rõ ràng ở Bác Lăng.

Đường Kiến Vi trong lòng có dự cảm không hay, sợ là động vật ở đây căn bản không cần tích mỡ cho mùa đông. Nếu như động vật cũng giống như người Túc huyện gầy trơ xương, nàng lấy cái gì để nhét vào bụng?

Đi loanh quanh vài vòng Bạch Đầu Sơn, cái gì đều không tìm được, cuối cùng lúc xuống núi phát hiện có một nhà nông dân chuyên nuôi thỏ làm thịt.

Hỏi dò giá cả, tám mươi văn một con, xem ra cũng khá hời.

Đường Kiến Vi muốn chọn một con thỏ béo gầy vừa vặn, nông dân đem toàn bộ thỏ nhấc lên, vỗ vỗ cái bụng no đủ của nó:

" Con này được, nhiều thịt! "

Đường Kiến Vi hài lòng giao tiền, trói bốn chân thỏ lại, ném vào bên trong mã đáp.

Thời điểm Đường Kiến Vi trở lại Đồng phủ thì mặt trời đã ngả về tây, nàng ôm thỏ từ chuồng đi ra thì Đồng Thiếu Huyền vừa vặn từ thư viện trở về, hai người tình cờ gặp mặt.

Đồng Thiếu Huyền trong lòng còn đang cân nhắc nên xưng hô với nàng thế nào, tựa hồ gọi là gì cũng có điểm không thích hợp, liền thấy Đường Kiến Vi mở miệng trước.

" Phu nhân đã về rồi. "Đường Kiến Vi không có chút ngượng ngùng nào, vừa gặp người liền gọi rõ ràng rành rọt, híp mắt cười rạng rỡ.

Còn chưa thành thân, một tiếng" Phu nhân "thật là quá mức thân thiết..

Đồng Thiếu Huyền chưa từng bị người khác gọi như vậy, trên mặt nóng lên, chỉ sợ mình lại rụt rè trước mặt Đường Kiến Vi, sau này không biết sẽ còn bị cười nhạo thế nào, lại nhớ tới chuyện muốn cùng Đường Kiến Vi chung sống hòa bình, mình phải đáp lại một câu mới được.

Nhưng hai chữ" Phu nhân ", làm thế nào nàng cũng không gọi được.

Nhìn thấy trong lòng Đường Kiến Vi có một con thỏ hoạt bát đáng yêu, Đồng Thiếu Huyền thích nhất các động vật nhỏ, từ cá đến rùa đen và mèo chó, nàng từng nuôi rất nhiều.

Thấy thỏ liền có đề tài, Đồng Thiếu Huyền vui vẻ lại gần hỏi:

" Đây là của ngươi? "

" Tất nhiên là của ta. "

Đây chính là một chút thịt mà ta lùng sục cả buổi trưa mới tìm được!

" Thật là con thỏ nhỏ đáng yêu, tên nó là gì? "Đồng Thiếu Huyền gương mặt ngây thơ hồn nhiên, đưa tay sờ tai con thỏ nhỏ.

Đường Kiến Vi mặt không biến sắc đáp lại nàng hai chữ:" Bữa tối. "

Đồng Thiếu Huyền:"?"