Chương 20:

Chương 20:

Đem tín vật làm tử sinh khế khoát a

Tại tiền thính Đường gia, Đường Kiến Vi đọc rõ ràng từng chữ trong sắc chỉ, con ngươi của Dương thị xoay vòng vòng.

Túc huyện Đồng gia?

Đây là người nào? Hình như đã từng nghe qua, nhưng không nhớ được cụ thể đã nghe ở đâu.

Bây giờ mặc kệ Đồng gia là thần tiên phương nào, sắc chỉ từ tay thiên tử, Dương thị muốn hay không thì cũng phải đáp ứng.

Nàng để đám người Bàng gia từ ngàn dặm xa xôi đến đây đón dâu, ăn uống chùa lâu như vậy, bây giờ lại còn phải vắt óc suy nghĩ làm sao giải thích với bọn họ, hôn sự này không kết được nữa rồi..

Dương thị tức giận đến đau đầu từng trận.

Đám người Dương thị cúi lạy thiên tử, Đường Kiến Vi đem sắc chỉ thu lại cẩn thận.

Dương thị trong lòng nín giận, nhưng suy nghĩ xoay chuyển, rất nhanh trưng ra một nụ cười, nói với Đường Kiến Vi:

"Chúc mừng Tam Nương được thiên tử làm chủ cho hôn sự tốt như vậy. Để ngươi gả đến Túc huyện, Đồng gia kia chắc hẳn là có uy danh lắm. Sau này chỉ sợ Tam Nương hưởng không hết vinh hoa phú quý a."

Mặc dù không biết lai lịch của Đồng gia thế nào, nhưng Túc huyện là nơi nào thì trong lòng nàng biết rõ ràng.

Túc huyện nằm ở Ngang châu, một trong ba châu ở Đông Nam, là nơi khỉ ho cò gáy, Đồng gia kia dù có giàu nhất nhì Túc Huyện thì cũng chỉ là hạng chân đất mắt toét.

Mặc dù được thiên tử chỉ hôn, nhưng sự thật vẫn là Đường Kiến Vi bị gả đi.

Dương thị nói vậy tất nhiên là trào phúng.

Đường Kiến Vi gả tới Túc huyện, đời này của nàng còn hi vọng gì nữa đây?

Đường Kiến Vi nghe Dương thị trào phúng cũng không nảy sinh biến động gì.

Trước khi đến Đường phủ, Đường Kiến Vi cũng đã nghĩ đến Dương thị sẽ nói ra những từ ngữ gì rồi.

Đường Kiến Vi nói: "A bà nói như vậy xem ra không biết Túc huyện Đồng thị là ai rồi."

Dương thị trong lòng thoáng căng thẳng, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.

Túc huyện Đồng thị? Không phải là gia đình bị từ hôn tám năm trước sao? Đồng Thiếu Huyền không phải là vị tiểu nương tử ốm yếu ngày xưa suýt được gả vào Đường phủ sao?

Xem ra Đường Kiến Vi tựa hồ chưa biết việc này, Dương thị càng đắc ý:

"Ta tưởng là ai, hóa ra lại là nàng. Ai nha, A Thận, ngươi cùng Đồng thị thật là gắn bó như keo sơn a."

Dương thị nở một nụ cười vui vẻ từ đáy lòng, kéo theo Đường Linh Lang cũng vui khôn tả:

"Ta còn tưởng là nhân vật tài giỏi nào.. Thực sự là trùng hợp. Muội muội, ngươi và thôn cô Túc huyện kia duyên phận không cạn, nên cố gắng quý trọng mới phải."

Đường Kiến Vi không biết chuyện a ông hủy hôn với Đồng gia, nghe lời châm biếm này thì chỉ lắc lắc đầu, mặc dù thái độ của đối phương làm cho nàng hơi nghi hoặc, nhưng nàng vẫn tiếp tục tỏ vẻ tiếc nuối nói:

"A bà xuất thân từ Tĩnh Châu Bàng thị nên kiến thức nông cạn đã đành, không ngờ là Nhị tỷ cả ngày kết giao bằng hữu ở Bác Lăng mà cũng không biết lai lịch của Túc huyện Đồng thị, quả nhiên là ếch ngồi đáy giếng."

Đường Linh Lang thay đổi sắc mặt, quát lớn: "Ngươi nói ai là ếch ngồi đáy giếng!"

Đường Kiến Vi mặt không biến sắc: "Ngươi nói Đồng thị là 'Thôn cô', đó không phải ngu ngốc thì là gì? Đồng thị tuy ở Túc huyện, nhưng Túc huyện cũng là huyện lớn thứ hai của Ngang Châu, không phải thôn nhỏ hẻo lánh. Càng quan trọng chính là, các ngươi không biết ngoại tổ gia của Đồng Thiếu Huyền là ai sao?"

"Là ai?"

Đường Kiến Vi trước lúc đến đây đã tìm hiểu qua về gia phả của Đồng gia, bây giờ tiện thể nói rành rọt cho Dương thị và Đường Linh Lang:

"Ngoại tổ mẫu của nàng là Trưởng Tôn Dận, từng ở trong kinh làm Thái tử Thái sư, đứng đầu Tam sư Đông Cung."

Nghe được danh xưng "Thái tử Thái sư" thì Dương thị và Đường Linh Lang đều chấn động.

Đây là người mà Thái tử thân cận và tôn kính nhất!

Tính đến tuổi tác, Thái tử lúc đó không phải là.. Trưởng Công chúa sao?

"Mà Trưởng Tôn thị thì chắc ta không cần phải nhiều lời. Trưởng Tôn thị là đại gia tộc lớn thứ hai ở Đại Thương chỉ sau Vệ thị, Trưởng Tôn Dận chính là đích tôn nữ được yêu thương nhất của" An Quốc Công "Trưởng Tôn Nhiên - người đã phò tá Cao Tổ tranh đấu giành thiên hạ. Vị trí của nàng đối với hoàng thất, với Đại Thương như thế nào, nói tới đây chắc a bà và Nhị tỷ hiểu rõ rồi chứ?"

Nghe xong Đường Kiến Vi nói, sắc mặt của Đường Linh Lang so với y phục màu xanh nàng đang mặc còn muốn xanh hơn.

Nàng yên lặng nhìn về phía Dương thị, hi vọng a bà có thể nói ra vài lời làm Đường Kiến Vi phải kinh sợ.

Dương thị nhắm mắt lại, nói: "Mặc dù ngoại tổ của Đồng thị là Trưởng Tôn Dận, thì nàng cũng không mang họ Trưởng Tôn! A Thận, ngươi đừng có ba hoa chích choè, một tấc lên giời."

Đường Kiến Vi lắc đầu cười, cảm thán một tiếng: "Họ hàng xa gậy tre tám thước chọc không tới như Bàng thị mà a bà còn để tâm suy nghĩ tới, chẳng nhẽ Trưởng Tôn Dận là ngoại tổ của Đồng Thiếu Huyền mà lại không cân nhắc gì cho ngoại tôn hay sao? Ngươi cũng biết Đồng Thiếu Huyền là người thiên tư trác việt, chính là thần đồng có tiếng ở Túc huyện, là người có bản lĩnh, đã từng gặp qua thì không thể quên được. Tuy Trưởng Tôn Dận chỉ là ngoại tổ mẫu, nhưng lại vô cùng thương yêu ngoại tôn thông minh lanh lợi của mình, đã sớm chuẩn bị kỹ càng hết thảy cho Đồng Thiếu Huyền. Con đường làm quan đã bày sẵn, chỉ đợi nàng ghi tên bảng vàng, một bước lên mây."

Chuyện của Trưởng Tôn Dận ngay chính Đường Kiến Vi cũng không biết, nhưng nàng kể giống y như thật, ít ra thì tất cả mọi người trong tiền thính bao gồm cả Dương thị đều đang hốt hoảng vì những lời nàng nói.

"Có lẽ chúng ta sẽ gặp lại ở Bác Lăng sớm thôi." Đường Kiến Vi nói, "Nhưng mà sau này A Thận thật sự được sống trong nhung lụa thì cũng có liên quan gì đến a bà đâu? Dù sao a bà cũng chỉ muốn gả ta cho Bàng gia mà thôi. May là thiên tử làm chủ cho ta tìm được lương duyên, nếu không, đức hạnh của Bàng thị thế nào chỉ sợ a bà cũng đã hiểu."

Dương thị âm thầm cắn răng.

Người vẫn chưa xuất giá đã vội vàng rũ sạch quan hệ?

Nguyên lai hôm nay con nhãi ranh đến đây là để chặt đứt quan hệ với Đường gia.

Ngày sau nếu nàng một bước lên tiên phú quý hiển vinh thì chỉ sợ sẽ quay lại phản kích một đòn.

Dương thị nhất định không thể để cho nàng được như ý.

Dương thị càng cười tươi hơn, trưng ra gương mặt "Không so đo với tiểu hài nhi", đổi sang giọng điệu khuyên nhủ:

"A Thận a, phụ mẫu ngươi gặp chuyện không may, ta biết trong lòng ngươi có oán hận, nhưng ngươi cũng không thể trút hết oán hận lên đầu ta. Bọn họ như nhi tử và nữ nhi của ta, họ chết ta cũng rất đau lòng! Bây giờ ngươi còn chưa xuất giá đã muốn cùng Đường gia một đao cắt đứt quan hệ, phụ mẫu ngươi ở trên trời có linh thiêng, sẽ cảm thấy thế nào khi nghe được những lời này? Ngươi gả cho Đồng gia thì sẽ là người của Đồng gia, nhưng nơi đây vẫn mãi là nhà của ngươi, ta vẫn mãi là a bà của ngươi!"

Đường Kiến Vi không hề tức giận, chỉ bình thản nói: "A bà.. Đúng vậy, ngài là vợ kế của a ông, đáng lẽ ta nên gọi ngài một tiếng a bà.."

Dương thị bình sinh cực kỳ ghét người khác đề cập đến chuyện nàng làm "vợ kế", vậy mà Đường Kiến Vi lại dám, Dương thị vội cướp lời:

"Cái gì mà đáng lẽ? Chỉ cần ta còn sống thì ta vẫn là tổ mẫu của ngươi! Ngươi họ Đường, cả đời đều họ Đường! Gả tới chân trời góc biển nào thì cũng không thay đổi!"

Nói tới đây thì lông mày Đường Kiến Vi nhếch lên, lộ ra vẻ mặt vui vẻ khi con mồi mắc câu.

Dương thị phát hiện nàng đang nở một nụ cười phát ra từ chân tâm, lập tức lật lại đoạn hội thoại giữa hai người, nhận ra có gì đó không đúng, trong lòng thầm kêu không ổn.

"Đúng vậy, không cần a bà nhắc nhở thì ta vẫn nhớ ta họ Đường, ngài là tổ mẫu của ta, nơi này là nhà của a mẫu ta." Đường Kiến Vi đứng lên, "Nếu đã như vậy thì của hồi môn mà a mẫu chuẩn bị cho ta, tất nhiên ta sẽ mang hết tất cả đi. Không biết lần trước a bà cho người đến giúp ta" dọn dẹp "phòng thì đã đem hết của hồi môn của ta đi đâu rồi."

"Của hồi môn.."

"Không sai. Phụ mẫu ta đã chuẩn bị của hồi môn cho ta từ hai năm trước. Bây giờ ta sắp thành thân, cũng nên trả lại toàn bộ cho ta đi." Nàng vừa nói vừa lấy ra một xấp giấy,

"Đây là danh sách của hồi môn mà a mẫu để lại cho ta. Một vạn lượng bạc trắng, một trăm cân hoàng kim, trăm mẫu ruộng đất, hai tấm khế đất ở khu chợ trung tâm Bách Loan Kiều Đông Nam Giác náo nhiệt nhất Bác Lăng. Lược, hoa tai, trâm cài, vòng, tất cả đều viết rõ ràng. A bà, hôm nay ta sẽ mang đi tất cả của hồi môn mà phụ mẫu đã chuẩn bị, bây giờ bắt đầu kiểm kê từng thứ nào."

Dương thị đương nhiên biết rõ Tô Mậu Trinh đã chuẩn bị cho nữ nhi những của hồi môn gì, làm gì có một vạn lượng? Ruộng đất trăm mẫu? Toàn bộ đất đai của Đường gia gộp lại mới được có chừng đó, vậy mà ngươi còn muốn xén đi một trăm mẫu?

Danh sách này không biết rõ là a mẫu nàng viết hay là do chính nàng viết đây.

Nhưng dù cho Đường Kiến Vi tiện tay viết bậy thì bây giờ nàng đang cầm sắc chỉ tứ hôn của thiên tử, lúc nãy Dương thị cũng đã nhận nàng là người trong nhà, bất luận nói theo lý lẽ nào thì bây giờ cũng không trốn được của hồi môn..

Đường Kiến Vi cầm trong tay lưỡi đao được thiên tử ban cho, muốn chém chỗ nào thì chém, Dương thị cũng không có quyền kêu đau.

Đường Linh Lang cảm thấy Đường Kiến Vi ở đây làm náo loạn không có quy củ, muốn đi ra giáo huấn nàng một chút, lại bị Dương thị giữ lại.

Đường Linh Lang quay đầu nhìn lại, Dương thị mặt trắng như giấy, trên trán lấm tấm mồ hôi.

"A bà?"

Dương thị nhận ra được tính nghiêm trọng của tình thế bây giờ.

Trong nhà vừa chịu phạt nặng, nhi tử quyến luyến sòng bạc, bây giờ quỷ đòi nợ đã tới cửa tính sổ, nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình.

Dương thị muốn nói vài câu êm tai dỗ ngọt Đường Kiến Vi, nhưng Đường Kiến Vi không thèm nhìn nàng, từ đầu đến cuối chỉ nói về của hồi môn, nói đến miệng đắng lưỡi khô, yêu cầu Dương thị giao lại đồ.

Dương thị đứng im bất động, Đường Kiến Vi cau mày:

"Sao vậy, lẽ nào a bà muốn làm trái thánh ý? Hay là không muốn giữ lấy của hồi môn mà vứt đi mặt mũi của Thiên gia?"

Dương thị chỉ có thể nén giận, ha ha cười làm lành: "A Thận đừng chụp mũ cho lão thân vậy chứ, lão thân sao dám đối nghịch với Thiên gia? Nhưng.. Nhưng mà ngươi cũng biết rồi đấy, gần đây Đường gia phát sinh nhiều chuyện lớn như vậy, mai táng phụ mẫu ngươi cũng tốn không ít tiền bạc, bởi vì vụ án của a phụ ngươi mà Đường gia bị phạt số tiền lớn, ruộng đất cũng bị mất, bây giờ không thể xoay sở được nhiều tiền đến thế."

Đường Kiến Vi: "Hiện tại không có đủ bạc và hoàng kim, ta hiểu, cùng lắm thì viết một cái giấy nợ là được rồi."

Dương thị nghe thấy hai chữ "Giấy nợ" thì mặt đen tới nỗi không nhìn rõ ngũ quan.

"Nhưng tại sao trâm cài, lược, vòng, hoa tai của a mẫu để lại cho ta cũng không còn? Chẳng lẽ ngươi đã đem hết trang sức và y phục đi cầm đồ rồi?"

Dương thị đang muốn thừa nhận lời nàng vừa nói, Đường Kiến Vi đã chuyển đề tài:

"A bà cầm cố ở đâu? Bây giờ chúng ta liền đi chuộc đồ về."

Dương thị bị nàng chặn không còn đường lui.

Khi Đường Sĩ Chiêm và Tô Mậu Trinh vừa chết, vì muốn giam hãm Đường Kiến Vi, Dương thị liền đem hết đồ vật có giá trị trong nhà giấu đi, trong đó gồm tất cả đồ của nguyên đích và của hồi môn của Đường Kiến Vi.

Dương thị cất giữ tất cả cẩn thận, đề phòng mai sau nhỡ biến cố gì phát sinh thì dùng đến.

Nhưng Đường Linh Lang còn muốn hơn thế, Đường Kiến Vi vừa rời khỏi Đường phủ, nàng liền cảm giác người nhà mình đã chiến thắng. Nàng đã sớm mơ tưởng đến những món trang sức mà Tô Mậu Trinh để lại cho Đường Kiến Vi, liền lặng lẽ trộm đi, tự mình mang còn chưa thỏa mãn, thậm chí còn đưa cho các tỷ tỷ vẫn hay nịnh bợ mình.

Sau khi Dương thị biết chuyện đã mắng nàng và bảo nàng dừng lại, nhưng lúc đó tại nhã tụ của Trưởng Công chúa, Đường Linh Lang đã bị Đường Kiến Vi dùng dao phay dọa cho sợ vỡ mật, trâm cài trên đầu bị lấy đi lúc nào cũng không hề hay biết.

Đường Kiến Vi thừa biết trang sức a mẫu để lại đã bị Đường Linh Lang lấy đi, nàng hỏi như vậy tất nhiên là muốn nhìn Dương thị tự vả.

Nàng chỉ lấy lại một cây trâm cài trong bộ bốn, năm cây trâm mà a mẫu để lại cho nàng.

"Bạc, hoàng kim, và đất ruộng, còn y phục, chăn gối, những thứ này ngươi không bỏ ra nổi cũng không sao, chúng ta quy đổi ra tiền, viết một cái giấy nợ là được. Ta đi đến Túc huyện đường xá xa xôi cũng không mang được nhiều đồ như vậy, bao giờ đến nơi thì mua sau cũng được. Thế nhưng khế đất ta vẫn sẽ mang đi. Còn có.."

Đường Kiến Vi nhìn chòng chọc Đường Linh Lang, "Trang sức a mẫu để lại cho ta, kiếm của a phụ ta, đó là những kỉ vật của họ! Ta khuyên các ngươi mau trả lại cho ta, bằng không, a bà, ngài biết hậu quả thế nào rồi đấy."

Dương thị đá mông Đường Linh Lang, nói cho nàng lập tức đi lấy lại đồ trang sức đem về!

Nhưng chuyện này làm Đường Linh Lang khó khăn muốn chết.

Đồ vật đã cho còn đi đòi lại, đúng là kẻ tội đồ!

Vậy là những người luôn chào đón nàng ở Bác Lăng.. Sau này nàng làm sao còn chỗ đứng ở Bác Lăng nữa?

Nhưng hết cách rồi, bất cứ ai so với thiên tử thì chỉ là giun dế, Đường Linh Lang chỉ có thể mặt dày đi đòi lại.

Mà Nhị thúc cũng đã lấy kiếm của Đường Sĩ Chiêm đưa cho Phan Chính rồi.

Dương thị để Tra thúc đến sòng bạc lôi Đường Tự Minh ra ngoài, lập tức đi tìm kiếm trở về.

Đường Linh Lang và Đường Tự Minh chân trước chân sau đi tìm đồ, vội vàng chạy về nhà thì Dương thị đã đưa cho Đường Kiến Vi một ngàn lượng ngân phiếu, khế đất cũng cho nàng, còn lại thì viết giấy nợ.

Tất cả đều quy đổi thành bạc, tổng cộng một vạn sáu ngàn tám trăm lượng, còn có một trăm cân hoàng kim, bao gồm cả lợi tức, nàng muốn lúc nào cũng có thể đến lấy.

Đường Kiến Vi nhận lại đồ trang sức và kiếm, tỉ mỉ đã kiểm tra, sau đó cầm giấy nợ khế đất rồi làm lễ với Dương thị và Nhị thúc, thẳng tắp sống lưng nói:

"A Thận bái biệt."

Nhị thúc tức giận nắm chặt nắm đấm, hận không thể một quyền đập chết nàng.

Đường Kiến Vi không sợ hãi chút nào, bình thản rời khỏi Đường gia, hội hợp cùng với Tử Đàn, Đại tỷ và bốn thị nữ của Trưởng Công chúa tại cổng phủ.

Ác khí tích tụ bấy lâu cũng được xả ra không ít, Đường Kiến Vi bước đi qua ngưỡng cửa cổ kính của Đường phủ, không nhịn được ngoái đầu nhìn lại.

Dưới ánh hoàng hôn, phủ trạch này là nơi nàng sinh ra, là nơi nàng lớn lên, là nơi chứa đựng những kí ức của nàng với phụ mẫu, tất cả đều vô cùng quen thuộc.

Trong lòng vạn lần cảm khái, tất nhiên nàng không muốn rời đi.

Cũng không biết bao giờ mới có thể quay trở lại, và còn có thêm những biến cố gì.

Suy nghĩ chợt lắng đọng trong thoáng chốc, Đường Kiến Vi cùng các nàng rời khỏi Đường phủ.

Còn chưa thấy bóng dáng của đội ngũ đưa hôn mà Đồng Thiếu Huyền đã gầy đi trông thấy.

Chuyện nàng sắp thành thân với Đường Kiến Vi đến từ Bác Lăng phủ, lại một lần nữa lan truyền khắp toàn bộ Túc huyện.

Các đồng môn đều đến chúc mừng, tiện thể trêu ghẹo nói:

"Từ lâu ta đã nghe nói" Bác Lăng song vi "tài mạo tuyệt thế, nhờ có Trường Tư mà bách tính Túc huyện chúng ta mới có dịp được chiêm ngưỡng phong thái của quý nữ kinh thành."

Đồng Thiếu Huyền nghĩ thầm, quý nữ cái gì, nữ quỷ thì có.

Mọi người cảm thấy vô cùng hứng thú với vị thê tử được thiên tử chỉ hôn cho Đồng Thiếu Huyền, thậm chí còn hứng thú hơn cả chính nàng, chỉ muốn mau mau được nhìn thấy Đường Kiến Vi.

Mấy hôm trước Đồng Thiếu Huyền còn thần hồn điên đảo vì tiên nữ tỷ tỷ, bây giờ đã biến thành nỗi lo sợ khi phải thành thân với Đường Kiến Vi.

Nhận được sắc chỉ, đêm đó nàng không mơ tới tiên nữ tỷ tỷ, mà là mơ thấy Đường Kiến Vi đến đây, hai nàng đang bái đường.

Người khác đều bái đường vào ban ngày, nhưng hai nàng lại là lúc nửa đêm.

Đồng Thiếu Huyền mặc hôn phục, tay cầm quạt tròn che mặt, đang do dự bước đi trên hành lang âm u không một bóng người.

Đường Kiến Vi đứng một mình giữa căn phòng, quay lưng về phía nàng.

Đồng Thiếu Huyền chột dạ, bước đến bên cạnh Đường Kiến Vi, miễn cưỡng hô một tiếng:

"Phu nhân.."

Trái tim thấp thỏm chờ đợi Đường Kiến Vi quay đầu lại, chỉ sợ nàng sẽ biến thành một gương mặt khủng bố.

Không ngờ khi nàng quay đầu lại, hạ chiếc quạt tròn xuống, là một gương mặt vô cùng xinh đẹp.

"Phu nhân." Đường Kiến Vi tự mình cắt một lọn tóc nhỏ đưa cho Đồng Thiếu Huyền.

Đây chính là nghi lễ cắt tóc ăn thề.

Đồng Thiếu Huyền cũng cắt tóc theo, đang cúi xuống muốn cắt, bỗng nhiên bị Đường Kiến Vi giữ chặt đỉnh đầu.

Đồng Thiếu Huyền: "?"

Muốn ngẩng đầu lên nhưng bị một luồng sức mạnh khổng lồ đè ép, căn bản không nhấc lên nổi.

Gió lạnh thổi qua chiếc cổ trơ trọi của nàng, nổi da gà.

"Đường.. Đường Kiến Vi, ngươi muốn làm gì!" Đồng Thiếu Huyền ào ào đổ mồ hôi lạnh.

Đường Kiến Vi mắt không chớp, tựa như cười mà không phải cười, không biết từ đâu lấy ra một chiếc dao phay sáng loáng đặt lên trên cổ của nàng.

Đồng Thiếu Huyền điên cuồng giãy dụa, nhưng Đường Kiến Vi khí lực quá lớn, nhấn nàng như nhấn một con con ba ba nhỏ.

"Ngần ấy tóc làm sao đủ." Đường Kiến Vi âm thanh âm u đến có thể nhỏ xuống nước đến, "Phu nhân, không bằng đem đầu của ngươi đưa cho ta, cho rằng chết sinh khế rộng tín vật a."

Nói xong nàng không chút do dự giơ tay chém một đao xuống cổ Đồng Thiếu Huyền.

"Cứu mạng --!" Đồng Thiếu Huyền hô to một tiếng, cuối cùng cũng tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại mồ hôi lạnh đã ướt đẫm, tim đập nhanh.

Đồng Thiếu Huyền đốt đèn, chiếu qua một lượt tất cả góc tối trong phòng, sau khi xác định không có người ẩn nấp trong bóng tối thì mới lấy lại bình tĩnh.

Uống một chén trà nguội lạnh, lần thứ hai trở lại trong chiếc chăn lạnh giá, nỗ lực tìm kiếm buồn ngủ.

Khi nào Đường Kiến Vi sẽ đến đây? Nàng thật sự muốn đến sao?

Phải chung sống cùng nữ nhân đáng sợ như vậy suốt quãng đời còn lại sao..

Đồng Thiếu Huyền trốn trong chăn run lẩy bẩy.

Hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi những ngày tháng sau này sẽ khủng bố đến mức nào.

Ngày rời khỏi Bác Lăng, chân trời khắp nơi âm u, có vẻ như sắp mưa xối xả.

Ngoại trừ di vật của phụ mẫu để lại thì của hồi môn cũng chẳng có gì, chỉ có một ngàn lượng ngân phiếu và chút bạc vụn, khế đất và giấy nợ, Đường Kiến Vi liền mang theo những thứ này đi tới Túc huyện, tới cuộc sống sau này của nàng.

Trước khi ra khỏi thành, nàng đã viết một bức thư cho Ngô Hiển Dung, báo tin nàng phải rời khỏi Bác Lăng, đợi sau khi thu xếp mọi thứ ổn thỏa ở Túc huyện thì sẽ tiếp tục viết thư gửi về.

Sau khi gửi thư đi, nàng tự mình kéo xe ngựa đi ở phía trước, bốn vị thị nữ ở trong xe ngựa phía sau.

Vốn tưởng rằng lần này nàng đi xa sẽ không có ai đưa tiễn, không nghĩ tới một vị cố nhân lại bất ngờ hiện thân.

Ngô Hiển Ý.

Đường Kiến Vi nhìn Ngô Hiển Ý mặc một thân Hồ phục già dặn, cưỡi ngựa từ xa tới đây.

Nàng cuộn búi tóc đơn giản đến không thể đơn giản hơn, buộc lại bằng dây vải màu xanh đậm, một tay nắm chặt dây cương, một tay nhẹ nhàng để lên tay còn lại.

Đường Kiến Vi phát hiện tay nàng đang bị thương.

Ngô Hiển Ý không nói một câu nào, chỉ cưỡi ngựa đi theo xe ngựa của Đường Kiến Vi, yên tĩnh đưa nàng ra khỏi thành.

Ra khỏi cổng thành Bác Lăng, màu xám đen càng thêm vẩn đυ.c phía chân chơi, một tiếng sấm vang rền đánh xuống, cát bay đá chạy, hạt mưa nặng nề rơi xuống trên con đường quê mùa, nhanh chóng làm ướt nhẹp lớp bùn đất màu vàng.

Đường Kiến Vi không nhịn được nữa, quay đầu hỏi nữ nhân đáng lẽ là thê tử của mình:

"Ngươi có gì muốn nói không?"

Trong lúc đó, khuôn mặt thanh tú của Ngô Hiển Ý ẩn giấu một mảnh buồn phiền nồng nặc, quanh quẩn xung quanh người nàng, còn u ám hơn cả sắc trời hỗn độn lúc đó.

Hạt mưa tí tách rơi trên lông mi, trên chóp mũi, trên môi của nàng, làm cho gương mặt trắng điểm nhàn nhạt của nàng càng thêm mơ hồ, mông lung.

Nàng đang suy nghĩ gì, xưa nay Đường Kiến Vi chưa bao giờ hiểu thấu.

Thậm chí bởi vì đã lâu không thấy, khuôn mặt này mang tới một loại cảm giác xa lạ.

Ngô Hiển Ý khẽ cúi đầu, không nhìn Đường Kiến Vi.

Lúc gặp gỡ trong thành cũng chỉ có vậy.

Trước đó chẳng phải nàng không có chút hứng thú nào với thê tử chưa xuất giá của mình hay sao, không phải vậy thì tại sao nhìn nhiều thêm một cái cũng không nguyện ý?

Nhưng tại sao hôm nay nàng lại đến đây?

Đường Kiến Vi là người nhanh mồm nhanh miệng, không thể chịu được sự im lặng này.

Ngô Hiển Ý rốt cục cũng hành động, nàng lấy ra một cái hộp gỗ từ trong mã đáp đưa cho Đường Kiến Vi.

Đường Kiến Vi nhận lấy mở ra xem, bên trong rải ra một xấp ngân phiếu dày.

Trước mắt nàng giật giật mấy lần, trong lòng chua chát khó chịu.

Đem hộp gỗ cầm lên, nhét trở lại trong ngực Ngô Hiển Ý.

"Ta không cần."

Tay Ngô Hiển Ý cầm lấy hộp gỗ, hai quai hàm cắn chặt lạnh lẽo, đầu ngón tay siết trên hộp gỗ đã trắng bệch, không có một chút sắc hồng nào.

Đường Kiến Vi không còn nửa phần lưu luyến, đánh xe rời đi, biến mất trong màn mưa gió mịt mù.

Ngô Hiển Ý vẫn đứng yên tại chỗ, chăm chú nhìn theo hướng nàng rời đi, thật lâu vẫn chưa cử động.

Có người nói đội ngũ đưa hôn từ Bác Lăng đã xuất phát, hơn một tháng sẽ đến Túc huyện.

Đồng Thiếu Huyền nhận được tin này thì vội vàng làm thêm ba viên hoa tiêu đạn để phòng thân.

Tống Kiều gọi nàng vào trong phòng, ép sát vào cửa, bắt nàng phải nói thật:

"Ở đây chỉ có một mình a mẫu, ngươi thành thật nói cho a mẫu biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Ngươi cùng Đường Kiến Vi phát sinh cái gì ở Bác Lăng, tại sao thiên tử lại chỉ hôn nàng đến nhà ta?"

Đồng Thiếu Huyền thề nàng tuyệt đối không có bất cứ quan hệ gì với Đường Kiến Vi, lần này đến Bác Lăng hai người cũng không hề gặp nhau.

"Nói như vậy, ngươi căn bản chưa từng thấy Đường Kiến Vi khi ở Bác Lăng?" Tống Kiều làm sao có thể tin được.

Đồng Thiếu Huyền: "Thấy nhìn thấy, chỉ là.."

Tống Kiều giận dữ: "Ngươi còn dám nói không gặp nhau!"

Đồng Thiếu Huyền nhanh chóng giải thích: "Chỉ là gặp thoáng qua trong nhã tụ của Trưởng Công chúa, sau đó cũng chưa bao giờ gặp lại nàng. Như vậy căn bản là chưa gặp a!"

Tống Kiều: "Nhã tụ của Trưởng Công chúa?"

Nói đến đây, Đồng Thiếu Huyền vừa vặn muốn hướng về a mẫu hỏi dò điều nàng đang nghi hoặc trong lòng.

"A mẫu, có phải nhìn ta nhìn rất giống ngoại tổ mẫu hồi trẻ không?"

".. Ngoại tổ phụ ngươi xác thực từng nói như vậy. Ngươi và a mẫu của ta như từ một khuôn mẫu khắc ra. Nhưng mà khi nàng bằng tuổi ngươi thì vóc dáng đã rất cao."

Đồng Thiếu Huyền khụ một tiếng: "Mai sau ta nhất định sẽ cao, là người phát triển muộn! Còn chuyện kia, có phải ngày xưa a mẫu đã từng sinh sống ở Bác Lăng đúng không?"

"Đúng, khi đó ngoại tổ mẫu của ngươi là Thái tử Thái sư, cả nhà chúng ta đều ở Bác Lăng."

"Thái tử Thái sư.. Khi đó nàng dạy dỗ đương kim Trưởng Công chúa sao?"

Nhắc tới chuyện của Trưởng Công chúa và ngoại tổ mẫu, rõ ràng biểu hiện của a mẫu trở nên kinh hoảng.

Nàng đứng dậy đi đến gần cửa, sau khi xác định ngoài phòng không có người thì mới quay lại, nhỏ giọng nói:

"Ngươi biết chuyện đó rồi?"

"Chỉ là đoán được đại khái." Đồng Thiếu Huyền lấy bức chân dung Trưởng Công chúa vẽ ra cho Tống Kiều xem, còn nói về cuộc đối thoại với Trưởng Công chúa bên trong thuyền hoa.

Sau khi Tống Kiều xem xong cũng không rõ tâm tình, chỉ trầm ngâm nói:

"Ngày xưa ngoại tổ mẫu của ngươi và Trưởng Công Chúa điện hạ thực sự có một đoạn nghiệt duyên. Nếu có sự kiện năm đó, khả năng chúng ta cũng không chuyển nhà đến Ngang Châu, khả năng ta đã không gặp gỡ a phụ của ngươi, tất nhiên cũng sẽ không có các ngươi."

"Chẳng lẽ ngoại tổ mẫu thật sự trốn nợ tình sao?" Đồng Thiếu Huyền có chút kích động nói, "Người tình căn thâm chủng với nàng thật sự là Trưởng Công chúa?"

Tống Kiều không phủ nhận, như vậy chính là khẳng định..

Đồng Thiếu Huyền ngay lập tức tính toán tuổi tác.

Năm nay ngoại tổ mẫu sáu mươi sáu, Trưởng Công chúa bốn mươi mốt, hai người cách biệt hai mươi lăm tuổi.

Khi ngoại tổ mẫu ở kinh thành làm lão sư thì chắc tầm bốn mươi.

Nếu tính toán không sai thì khi đó Trưởng Công chúa bằng tuổi Đồng Thiếu Huyền bây giờ.