Chương 15:

Chương 15:

Máu, đầu, co giật..

Đồng Thiếu Huyền cảm giác mình hôn mê trong thời gian rất ngắn, trong lúc đó, có âm thanh của nữ nhân bao phủ trên khuôn mặt nàng.

Nữ nhân kia ôm nàng nâng lên, còn đang nói gì đó.

Nói cái gì nàng không nghe rõ, âm thanh xa xa như được ngăn cách bởi tiếng nước chảy, cơ thể Đồng Thiếu Huyền lắc lư đung đưa.

Mãi đến khi ý thức dần dần trở về, nàng khó khăn mở mắt ra thì phát hiện mình đang bị nữ nhân chặt đầu gà vừa nãy ôm vào trong ngực.

Nữ nhân kia cầm trong tay một chiếc giẻ lau, và đang dùng chiếc giẻ này lau máu còn đọng lại trên mặt Đồng Thiếu Huyền.

Mắt Đồng Thiếu Huyền di chuyển theo chiếc giẻ, câu đầu tiên mở miệng ra chính là:

"Ngươi dùng thứ này lau mặt của ta?"

Đường Kiến Vi thấy nàng đã tỉnh lại, chỉ lo tiểu nương tử nhát gan bị gà không đầu dọa này không biết tốt xấu, mang đến xui xẻo cho nàng.

Trong nhã tụ của Trưởng Công chúa, ném đại một viên gạch cũng có thể trúng ba nữ quyến nhà quan lớn, vạn nhất đây là nữ nhi của trọng thần như Đào Vãn Chi thì nàng thực sự gánh không nổi trách nhiệm.

Hiện tại thấy tiểu nương tử vừa mở miệng đã lên tiếng ghét bỏ, lại còn ghét bỏ rất có trọng điểm, rõ ràng là do nàng bị sang chấn tâm lý, chứ không có ngu ngốc. Vừa nãy té xỉu là vì nhất thời sợ hãi, nghỉ ngơi thêm một chút chắc sẽ không có việc gì.

"Ngươi tỉnh thì tốt rồi." Đường Kiến Vi giải thích, "Đừng xem nó chỉ là một chiếc giẻ lau."

Đồng Thiếu Huyền: "Thật à?"

"Thật, nó là chiếc giẻ lau mà ta vừa giặt sạch."

".. Vấn đề là giặt hay không giặt sao?"

Xin hỏi, có thiếu nữ nào có thể chấp nhận việc mặt mình tiếp xúc thân mật cùng giẻ lau nhà bếp như thế này không?

Đường Kiến Vi bị bộ dáng nghiêm túc tức giận của Đồng Thiếu Huyền chọc cười:

"Xin lỗi a xin lỗi. Ta là một đầu bếp nên không có mang khăn tay. Nếu như ngươi không chê, ta dùng tay áo lau mặt cho ngươi được không?"

Đường Kiến Vi đem giẻ lau cất đi, đổi một gương mặt tươi cười rạng rỡ.

Nhưng vào lúc này, Đồng Thiếu Huyền chợt nhớ mình té xỉu là vì lý do gì.

Tiếng kêu thảm thiết của con gà bị chém rơi đầu kia vẫn còn bên tai, dao phay đẫm máu vẫn nằm trên mặt đất cách đó chưa tới một cánh tay.

Đao phủ nắm lấy vai Đồng Thiếu Huyền, trên mặt vẫn là nụ cười xinh đẹp, trong mắt Đồng Thiếu Huyền bây giờ thì nụ cười này mang theo một độ cong quỷ dị.

Vui tươi hoạt bát mê người tất cả đều là ảo giác, sự hung tàn ẩn giấu bên dưới túi da xinh đẹp mới là sự thật.

Đồng Thiếu Huyền bị Đường Kiến Vi nhìn chăm chú, trái tim ầm ầm nảy lên.

Trong đầu tự động hiện lên một hình ảnh --

Đường Kiến Vi lại nâng dao phay cầm lên, hướng về cái cổ của Đồng Thiếu Huyền, nụ cười như ẩn chứa chất kịch độc, nói những lời khiến người ta hồn phi phách tán:

Đến, không phải muốn lau sao? Ngươi tới, ta dùng đao của ta giúp ngươi cẩn thận lau một chút có được không.

Đồng Thiếu Huyền vội vàng vươn mình, từ trong lòng nàng bò ra.

Đường Kiến Vi đang muốn dùng tay áo giúp tiểu nương tử lau đi vết máu, không thể ngờ là tiểu nương tử không bị ngất tiếp mà còn đi đứng trong nháy mắt trở nên lưu loát như vậy.

"Nữ, nữ hiệp khách khí." Đồng Thiếu Huyền vừa nghiêng về một phía cấp tốc lùi xa nàng vừa nói, "Chút chuyện nhỏ này tiểu nữ có thể tự mình giải quyết, không cần làm phiền nữ hiệp!"

"Nữ hiệp?"

Đồng Thiếu Huyền không dám dừng lại nửa bước, vội vàng rời đi.

Đường Kiến Vi có chút lo lắng: "Đứa nhỏ này sẽ không bị dọa đến ngốc chứ.."

Nhà bếp khắp nơi bừa bộn, đâu đâu cũng có máu gà.

Cũng may là không có ai nhìn thấy, bình phong không thể giữ lại nữa, trực tiếp ném vào trong hồ, xóa sạch hoàn toàn dấu tích.

Nàng đem gà không đầu nhặt lên, trụng lông dưới nước sôi, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác ngoài việc tiếp tục làm thịt gà đông.

Sau đó Trưởng Công chúa trở về, may là nàng lúc trở lại thì vừa hay Đường Kiến Vi bưng thịt gà đông đi ra, giống như là nàng chưa từng rời đi, Trưởng Công chúa cũng không tra hỏi gì thêm.

Nhã tụ thưởng xuân vẫn kéo dài đến lúc chạng vạng, mặt trời sắp xuống núi mới thu sạp.

Phần sau Trưởng Công chúa không biết vì sao hồn vía lên mây, tất cả đều do Đào Vãn Chi xử lí tình cảnh.

Đường Kiến Vi nhìn ở trong mắt, cảm thấy nàng cũng thực sự là khổ cực.

Đám người Đường Linh Lang không có quay trở lại tìm nàng gây phiền phức, có vẻ đã bị dao phay của nàng dọa sợ quá mức, một thời gian sẽ không tìm đến gây sự.

Nàng nhớ tới của hồi môn mà a mẫu để lại cho nàng.

Nàng không thể để đồ vật mà a mẫu cho nàng rơi vào trong tay Dương thị một nhà, có biện pháp gì để lấy lại không?

Còn có một việc cấp bách khác, nàng phải nghĩ biện pháp kiếm tiền.

Ở trong Liễm Thao phủ đúng là không lo ăn uống, nhưng bệnh của Đại tỷ vẫn phải tìm đại phu đến xem.

Liễm Thao phủ cũng có đại phu, thế nhưng lần trước Đường Kiến Vi đi mời đại phu, đại phu nói nàng chỉ xem bệnh cho người của Trưởng Công chúa, Đại tỷ không phải gia thần của Trưởng Công chúa, nàng không có quyền tự ý tiếp tế người khác.

Đại phu nói cũng có lý, Đường Kiến Vi cũng không vô liêm sỉ làm đại phu khó xử.

Vì chữa bệnh cho Đại tỷ, nàng đã mời hai đại phu ở bên ngoài, bạc trong tay đã tiêu hết một nửa nhưng bệnh tình không hề có một chút khởi sắc.

Có lúc Đại tỷ còn bị choáng váng đầu, nôn mửa, hỗn loạn, mỗi ngày cần ngủ thời gian rất dài.

Bệnh do đầu bị tổn thương là khó trị liệu nhất.

Nhưng Đường Kiến Vi sẽ không bỏ cuộc, không thể từ bỏ như vậy được.

Bạc rồi cũng sẽ tiêu hết, nàng cần nghĩ cách kiếm nhiều tiền hơn.

Một là để có thể sớm chữa khỏi bệnh cho Đại tỷ, hai là để lót đường cho tương lai.

Chuyện phụ mẫu đột ngột ra đi chính là hồi chuông cảnh báo, giáng mạnh vào đầu Đường Kiến Vì, làm cho nàng hiểu rõ thế sự vô thường.

Mặc dù lúc này đang bình yên vui vẻ, cũng không biết phía trước sẽ hung hiểm thế nào.

Nàng nhất định phải phòng ngừa chu đáo.

Nàng không có một mình, nàng đang gánh vác toàn bộ Đường thị nguyên đích.

Đã mấy ngày sau buổi Nhã tụ kính hoàng kia, Đồng Thiếu Huyền vẫn còn khϊếp đảm buồn nôn.

Một ngày ba bữa cơm ăn hai miếng thì nôn ba lần, ngay cả ngủ cũng không yên ổn.

Nàng gặp một cơn ác mộng đáng sợ.

Nàng mơ thấy Đường Kiến Vi cầm dao phay đuổi theo sau lưng nàng, còn nàng thì ở trên trời điên cuồng bay nhảy né tránh con dao phay đẫm máu này.

Bay nhảy đến cả người đầy mồ hôi, suýt chút nữa thoát khỏi Đường Kiến Vi thì bỗng nhiên tầm nhìn trước mắt lệch đi, đầu của nàng lộc cộc lộc cộc lăn trên mặt đất..

"A a a a!"

Đồng Thiếu Huyền vùng dậy, không biết là bị ác mộng dọa tỉnh hay là bị tiếng kêu thảm thiết của chính mình đánh thức.

Ngược lại Trưởng Tôn Ngạn ở cùng phòng bị nàng la hét sợ đến run run một cái, cả người từ trên giường bật lên, tóc tai rối bời, sợ hãi không thôi:

"Làm sao vậy, làm sao vậy! Thiếu Huyền muội muội, ngươi không có chuyện gì chứ.."

Trưởng Tôn Ngạn thấy nàng ấn ngực thở dốc, sắc mặt vô cùng khó coi, tựa hồ mơ tới chuyện gì cực kỳ đáng sợ.

Nàng biết vị biểu muội này từ nhỏ đã ốm yếu, mọi người đều nói nàng không sống hơn mười tuổi, thật vất vả mới lớn tới mười lăm, nếu chỉ đến Bác Lăng chơi một vòng liền xảy ra chuyện thì nàng không gánh nổi trách nhiệm.

"Không có gì, gặp ác mộng thôi." Đồng Thiếu Huyền dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán một cái.

"Sau khi trở về từ nhã tụ của Trưởng Công chúa thì ngươi liền không giống lúc trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Trưởng Tôn Ngạn thật lòng lo lắng nàng, nàng kỳ thực cũng nên nói thật với tỷ tỷ.

Nhưng ngày ấy Đường Kiến Vi cùng Đường Nhị Nương tranh chấp tất cả đều là việc nhà của Đường gia, trong đó còn có chuyện riêng tư liên quan đến bệnh của Đại tỷ nàng ấy.

Nếu nàng ở vị trí của Đường Kiến Vi, cũng không muốn chuyện của nhà mình bị quá nhiều người ngoài biết.

Vẫn nên là giúp nàng ấy giữ kín đi.

Đồng Thiếu Huyền liền nói: "Khả năng là bị gió thổi nhiễm phong hàn. Nghỉ ngơi mấy ngày là tốt rồi, tỷ tỷ đừng lo lắng."

"Ta làm sao có thể không lo lắng a. Có phải Trưởng Công chúa gọi ngươi đến rồi làm gì ngươi hay không?" Trưởng Tôn Ngạn sau khi nói xong cũng bị chính mình dọa cho sợ hết hồn.

Đồng Thiếu Huyền mới mười lăm tuổi, còn chưa thành thân đây!

Nếu như bị Trưởng Công chúa làm bẩn, về sau không có người bên cạnh, Đồng Thiếu Huyền nửa đời sau phải sống thế nào đây!

Đồng Thiếu Huyền nói: "Ai, tỷ tỷ, ngươi nghĩ đi đâu vậy. Trưởng Công chúa không có làm gì cả, chỉ gọi ta đến hỏi chuyện về Đồng gia và ngoại tổ gia, có vẻ là cùng Trưởng Tôn gia có chút liên quan."

"Thật không? Không có gì khác?"

"Thật, không có gì khác."

Nghe nàng nói những lời này, vẻ mặt của Trưởng Tôn Ngạn có chút không tự nhiên.

Đồng Thiếu Huyền biết nàng đang suy nghĩ gì.

Nếu như cùng Trưởng Tôn gia có quan hệ, nàng đường đường là "Trưởng Tôn" Trưởng Tôn gia đích nữ, đáng lẽ bị mời đi cùng Trưởng Công chúa đối mặt tâm sự mới phải chứ.

Bởi vậy..

Đồng Thiếu Huyền liếc nhìn mặt mình trong gương đồng, trong lòng càng thêm chắc chắn một suy đoán.

Ban đêm không ngủ ngon, mơ đến các sự việc linh tinh.

Đến ban ngày, uể oải ỉu xìu ăn không thấy mùi vị gì.

Đồng Thiếu Huyền cũng không thích thể chất yếu đuối của mình, nhưng từ nhỏ đã như vậy.

Nàng cũng không biết nên ăn cái gì, không thể làm gì khác hơn là đến xem đại phu.

Đại phu bắt mạch sau đó nói nàng đây là dũng khí hư nhược, mở ra túi thuốc rồi dặn nàng:

"Thời gian này cần nghỉ ngơi nhiều, cấm rượu và thức ăn mặn. Bản thân ngươi bên trong hư nhược, cần thời gian dài ăn uống tẩm bổ, chú ý điều dưỡng mới được, không phải một chốc có thể tốt lên ngay. Ăn nhiều trái cây và thức ăn thanh đạm, duy trì tâm trạng thoải mái chính là điều cơ bản và quan trọng nhất."

Đồng Thiếu Huyền cảm tạ đại phu, trở lại uống một bát thuốc, đi ngủ sớm, ngày hôm sau khi tỉnh lại cảm giác tốt hơn nhiều rồi.

Bữa sáng ăn hết một bát cháo, Đồng Thiếu Huyền ở trong lòng đem vị kia đại phu tôn sùng là Thần y, tinh thần thoải mái đi đến tiền thính tìm Trưởng Tôn tỷ tỷ.

Trưởng Tôn Ngạn nói với nàng:

"Tối nay Hiểu Phong Lâu có nhã tụ, ngươi sửa soạn một chút, chúng ta cùng đi."

Nghe được hai chữ "Nhã tụ", Đồng Thiếu Huyền theo bản năng có chút hoảng hốt.

"Yên tâm, người mời khách không phải là Trưởng Công chúa. Còn nhớ ngày ấy ta giới thiệu cho ngươi Hỗ thị Giám thừa không? Đừng xem vị Lã gia tỷ tỷ này chỉ là Bát phẩm Hỗ thị Giám thừa nho nhỏ, hai vị a mẫu của nàng đều là đại quan tứ phẩm, sau này vị trí Hồng Lư Tự Khanh nói không chừng sẽ là của nàng, tiền đồ vạn dặm a. Lã tỷ tỷ giao hữu cực lớn, đêm nay mời tiệc cũng đều là các nhân vật bội kim mang tử. Nàng thích nhất chính là người thông minh, ngươi là thần đồng nức tiếng gần xa, chắc chắn sẽ khiến nàng yêu thích. Nghe nói Lã tỷ tỷ vẫn còn thành thân, nói không chừng ngươi có thể cùng nàng kết một đoạn lương duyên đây."

Đồng Thiếu Huyền nghe nàng càng nói càng khoa trương, làm cho nàng mau mau kiềm chế:

"Đừng nói chuyện yêu đương, ta lúc này đến Bác Lăng chỉ là để mở mang tầm mắt, cái gì mà kết lương duyên ta không cần. Ta chí tại triều đường, thành thân chuyện này còn sớm lắm."

Nữ tử Đại Thương xác thực dốc sức toàn thân tâm vùi đầu vào trong quan đồ, thành thân rất muộn, nhưng đó chỉ là số ít.

Quan đồ không dễ đi, đặc biệt tổ tiên không có ân ấm, hàn môn chỉ có thể dốc sức dựa vào chính bản thân mình.

Bây giờ hàn môn đã có thể dựa vào năng lực của chính mình thi khoa cử vào hoạn lộ, có cơ hội thay đổi vận mệnh của toàn tộc.

Nhưng Đại Thương có biết bao nhiêu người, nam nam nữ nữ cùng nhau tranh đấu đến sứt đầu mẻ trán, cuối cùng người thành công là vạn người chọn một.

Mặc dù vào hoạn lộ, tranh đấu trên quan đạo cũng vạn phần hung tàn.

Không nhân lúc khi còn trẻ mà thành thân, đến khi lớn tuổi lại thất bại trên quan đồ thì e là sẽ có kết cục phải sống cô độc hết quãng đời còn lại.

Trưởng Tôn Ngạn suy nghĩ, không thể để cho Đồng gia muội muội đi vào con đường nguy hiểm, nên vẫn phải khuyên:

"Nhập sĩ cùng thành thân không hề xung đột a. Muội muội thể nhược như vậy, có người bên cạnh chăm sóc chắc chắn là chuyện tốt. Nếu như hiện tại ngươi chưa muốn thành thân thì cũng không nên bỏ lỡ cơ hội kết giao bạn hữu đúng không nào."

Thấy Đồng Thiếu Huyền không có lập tức phản ứng, Trưởng Tôn Ngạn ngữ trọng tâm trường nói:

"Muội muội, ngươi nói thật cho ta biết, có phải ngươi vẫn còn nhớ thương Đường Kiến Vi không?"

"Đường Kiến Vi" ba chữ vừa nói ra, Đồng Thiếu Huyền lại bị dọa trắng một tầng, vội vàng nói:

"Đường gia đã sớm hủy hôn, ta và nàng không có quan hệ thì ta nhớ thương nàng làm cái gì? Tỷ tỷ đừng nói vậy nữa."

"Vậy sao trong nhã tụ ngươi nhìn chằm chằm người ta nửa ngày?"

".. Là ta có mắt mà không thấy thái sơn."

Trưởng Tôn Ngạn cảm thấy Đồng Thiếu Huyền lời nói mang thâm ý, hơn nữa không giống lời hay cho lắm.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng biểu muội kiên định phân rõ giới tuyến cùng Đường Kiến Vi như thế thì nàng liền an tâm.

Ít nhất thì Đồng gia phụ mẫu sẽ không đến Bác Lăng vấn tội.

"Chuyện kia muội muội không nên do dự nữa. Nghe ta, đêm nay đi lộ diện một chút. Ngày ấy ở Diêu Tinh hồ đã có mấy người cảm thấy hứng thú với muội muội, ta đều giúp muội muội nhớ kỹ, nói không chừng hôm nay còn có thể gặp lại."

Đồng Thiếu Huyền từ xa xôi đến Bác Lăng cũng không phải chỉ để ở trong phòng, nếu Trưởng Tôn gia tỷ tỷ đã có lòng quan tâm đến chuyện của nàng như vậy, nàng cũng muốn lên tinh thần biểu hiện tốt một chút.

Kỳ thực Trưởng Tôn tỷ tỷ nói đúng, thành thân cùng hoạn lộ cũng không xung đột.

Nàng đã cập kê, không tự mình đi tìm thì trong nhà cũng sẽ có người làm mai.

Nàng nghe nói ở Bác Lăng phủ dân phong cởi mở, rất nhiều người trẻ tuổi đều tự tìm lương nhân, lưỡng tình tương duyệt.

Cùng người mình thích bên nhau một đời, chuyện như vậy thật quá làm người ta mong ước..

Đồng Thiếu Huyền biết cuộc đời mình khả năng rất ngắn, có lẽ chưa gặp được người mình yêu thích thì đã xuống mồ.

Chỉ là nàng vẫn sẽ mong đợi, mong đợi gặp gỡ người trời định khiến nàng động tâm.

Nếu như kiếp này có thể cùng người mình yêu thích thành thân, như mưa ngày hạn, nàng đời này coi như là viên mãn.

Đường Kiến Vi vẫn là Liễm Thao phủ tổng trù, nhưng may mắn là sau nhã tụ bên Diêu Tinh hồ thì Trưởng Công chúa yên tĩnh một quãng thời gian rất dài, không có tổ chức thêm một buổi tiệc nào.

Thậm chí đóng cửa không gặp bất cứ ai.

Trong phủ có người suy đoán, khả năng là Trưởng Công chúa nhiễm phong hàn sinh bệnh nên ở trong phủ dưỡng bệnh.

Đường Kiến Vi cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi, đi tìm kiếm việc làm.

Bác Lăng phủ nhiều tửu lâu, người có tay nghề rất dễ tìm việc, nàng có lòng tin với trù nghệ của mình thì sẽ tìm được một chân làm chưởng chước.

Chỉ là nàng không muốn gặp phải người quen, cố ý mua yên chi, dùng kỹ thuật hóa trang tinh xảo chỉnh sửa hình dáng lông mày, điều chỉnh đuôi mắt, sau khi trang điểm xong, ngũ quan khí chất hoàn toàn thay đổi.

Trừ phi là người vô cùng quen thuộc với nàng, nếu không thì khẳng định là không nhận ra.

Mang theo gương mặt trang điểm đậm này ra ngoài, nếu là ở nông thôn có thể dọa mọi người phát sợ.

Nhưng nơi này là Bác Lăng phủ, đô thành vĩ đại được người Hồ gọi là "Xán lạn cùng tự do".

Bác Lăng là nơi dẫn dắt trào lưu của cả nước, thậm chí toàn thế giới, ai cũng có thể thỏa thích phát triển phong cách đặc biệt của mình.

Mặc dù nữ xuyên nam trang, nam xuyên nữ trang; đậm trang diễm mạt thậm chí phanh ngực lộ cánh tay --

Miễn là đẹp thì đều được thưởng thức.

Đường Kiến Vi đi qua tửu lâu của a mẫu, phát hiện nơi này đã rơi vào tay Nhị thúc tiếp quản, liền đổi đường đi đến Hiểu Phong Lâu.

Tại Hiểu Phong Lâu xin làm một công việc sai vặt trong bếp, quá trình vô cùng thuận lợi.

Hiểu Phong Lâu là sản nghiệp của Thẩm gia, trước đây, khi Thẩm Ước và Đường Quán Thu chưa thành thân đã không ít lần tới đây hẹn hò.

Đường Kiến Vi đã mấy lần đi theo tới đây nên vô cùng am hiểu trình độ của bếp trưởng, cũng biết rõ đặc điểm các món ăn ở Hiểu Phong Lâu.

Nàng có chuẩn bị mà đến, ngay lập tức liền được mướn.

Nàng không thể ở bên ngoài Liễm Thao phủ cả một ngày, nhưng chỉ cần cùng quản sự nói một tiếng thì cứ trở về trước giờ cấm túc ban đêm là được.

Nàng làm việc từ giờ Tỵ đến giờ Dậu, một cả ngày có thể kiếm được một trăm đồng tiền.

Đối với một người dùng tên giả làm việc phụ bếp thì thù lao này đã là vô cùng hào phóng.

Nếu sau này có thời gian rảnh rỗi, nàng sẽ dùng thân phận giả từ từ leo lên làm tổng trù, sau khi tạo được chút danh tiếng thì có thể vụиɠ ŧяộʍ nhận làm việc cho các cao môn đại hộ.

Làm toàn bộ một bàn tiệc, mỗi lần được hơn một trăm, thậm chí hơn một nghìn hai cũng không phải là nói quá.

Đường Kiến Vi đối với chính mình vô cùng tin tưởng.

Mang theo ước mơ về tương lai, Đường Kiến Vi cắm đầu vào trong nhà bếp Hiểu Phong Lâu, toàn tâm toàn ý kiếm tiền.

Mãi đến khi Tử Đàn vội vội vàng vàng đến tìm nàng.

"Đại nương tử.. Đại nương tử không thấy đâu!"

"Cái gì?"

Đường Kiến Vi nghe được nàng lời này, trong tay bát suýt nữa đánh đổ.