Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dưỡng Thú Vi Phi

Chương 83: Gϊếŧ chết

« Chương Trước
Chương 83: Gϊếŧ chết

Editor: @Thảo Phan

Beta: @-Jenny-

Bốp!

Vân Dật Phong bị đánh mạnh vào ót, máu tươi chảy ròng ra, hắn kêu lên thảm thiết một tiếng buộc phải buông Sở Cẩm ra, lấy tay giữ chỗ ót đang chảy máu. Sờ soạng một phen thấy toàn máu là máu, ánh mắt hắn hiện lên như có lửa thiêu đốt, nhìn Bùi Thủy như tiên nữ đi đến trong mắt toàn là sắc lang dâʍ ɖu͙©.

"Tiện tì ngươi cũng thật xinh đẹp, ngươi làm gia bị thương, vậy phải dùng thân thể này bồi thường gia!"

Hắn vừa dứt lời tì nữ kia mở to hai mắt, tròng mắt như muốn rớt ra, phảng phất gặp phải sự tình khó lường.

Một lát.

Hắn mặt triều ngã trên mặt đất, sau cổ cắm một chủy thủ, máu tươi nhiễm đỏ một mảng lớn sau áo, cũng nhiễm đỏ luôn giường của Sở Cẩm.

Sở Cẩm mặt không biểu tình, bàn tay giữa không trung duy trì nắm lấy chủy thủ mà run rẩy.

Ngoài cửa, nha hoàn Phỉ Thúy trốn sau bồn hoa nhìn thấy hết sự tình vừa xảy ra, nhìn đến Bùi Thủy đem thi thể Vân Dật Phong đẩy mạnh xuống dưới giường Sở Cẩm, khóe miệng cô ta hướng lên nở nụ cười đầy hiểm ác.

Nha hoàn kia im lặng rời đi, nhưng đêm tới thanh vắng lại làm người ta nhát gan, đi nhanh đến phòng Lý thị, nói hết sự tình xảy ra cho bà ta biết

Lý thị vui mừng ra mặt: "Thật sao? Tiểu Phỉ Thúy, ngươi xác định Vân Dật Phong đã chết?"

Phỉ Thúy dùng sức gật đầu: "Nô tỳ đã thấy tiện nhân Sở Cẩm dùng chủy thủ đâm vào sau cổ Dật Phong thiếu gia, xương cốt đều chặt đứt, Dật Phong thiếu gia chảy rất nhiều máu. Sau đó lạ có kẻ tiện nhân khác đẩy mạnh xuống giường, không có nửa điểm phản ứng, tuyệt đối là đã chết."

Lý thị nghi hoặc: "Còn một tiện nhân khác nữa sao?"

Phỉ Thúy nói: "Nô tỳ cũng không biết tiện nhân là ai? Nô tỳ ở Sở phủ cũng chưa gặp qua ả, hôm nay ả bỗng nhiên xuất hiện giúp Sở Cẩm, chắc là do Sở Cẩm mang về."

Lý thị âm lãnh cười: "Đều chết đã đến nơi, còn mang về chịu chết chung."

Lý thị không đánh động nhiều về Bùi Thủy

Tối hôm qua Lưu viên ngoại có đến, hơn phân nửa là tin lời Sở Cẩm nói, ông ta nhìn bề ngoài khôn ngoan giảo hoạt, không ngờ lá gan cũng chỉ bé như thỏ đế, lại sợ đắc tội đến Hách Liên Thành, không dám tới cưới Sở Cẩm.

Lý thị cũng không nghĩ tới, sáng nay Vân Dật Phong sẽ làm ra chuyện đó với Sở Cẩm, trong lòng bà ta thầm phỉ nhổ, nam nhân quả nhiên đều là đức hạnh giả tạo, không cần đầu óc, toàn là suy nghĩ bằng nửa thân dưới.

Vân Dật Phong chết cũng tốt.

"Tiểu Phỉ Thúy, bây giờ ngươi đi Vân phủ, đem chuyện thương tâm này nói cho Vân phu nhân." Lý thị giả mù sa mưa nói: "Ai, Dật Phong tiểu hài tử đáng thương này, còn chưa tiếp nhận Vân gia! Lại chết dưới tay tiện nhân Sở Cẩm kia."

"Vâng phu nhân, nô tỳ lập tức đi ngay."

Phỉ Thúy đi rồi, tâm tình Lý thị càng vui vẻ, dùng xong đồ ăn sáng bà đi tới phòng Sở Uyển Nhược.

Lý thị nói chuyện này cho Sở Uyển Nhược.

Sở Uyển Nhược hưng phấn nhếch môi: "Thật vậy sao? Dật Phong biểu ca lại bị con tiện nhân kia gϊếŧ chết? Dật phong biểu ca chính là độc đinh Vân gia, Vân phu nhân hẳn sẽ không bỏ qua kẻ hung thủ này."

Lý thị cười nói: "Đúng vậy! Sở Cẩm cũng quá hạ tiện, quá tàn nhẫn độc ác, câu dẫn đứa nhỏ Dật Phong này không thành, liền thẹn quá thành giận đem người gϊếŧ chết, thật tàn nhẫn."

Sở Uyển Nhược giật mình nhìn Lý thị, rất nhanh ả đã rõ ý mà Lý thị nói, ả cười hoa chi loạn chiến: "Mẫu thân, chiêu này của người cũng quá độc ác, lần này Sở Cẩm trên lưng không chỉ có tội chết, còn thêm cái danh da^ʍ tội."

Bùi Thủy rất sợ, nàng chưa từng chứng kiến cảnh gϊếŧ người, lại chưa bao giờ chạm qua thi thể, nhưng lý trí chiến thắng sợ hãi, nàng biết lúc này không nhanh đêm giấu Vân Dật Phong, đến lúc có người phát hiện bị sẽ liên lụy Sở Cẩm.

Lý thị ước gì Sở Cẩm chết, Sở lão gia ngu ngốc dành không nhiều tình thân cho Sở Cẩm, ở Sở phủ này Sở Cẩm là đáng thương nhất.

Bùi Thủy thấy Sở Cẩm đờ đẫn ngồi trên giường, xiêm y bị xé rách hỗn loạn, nàng cũng chưa sửa sang lại, ánh mắt vô định nhìn về phía trước.

Bùi Thủy đóng cửa phòng lại, nàng lấy lại phản ứng, nắm lấy bàn tay nhuốm đầy máu của Sở Cẩm: "A Cẩm, ngươi không cần phải sợ, chính hắn làm nhiều chuyện xấu, hôm nay chính là báo ứng của hắn, chúng ta gϊếŧ hắn là vì dân trừ hại."

Bùi Thủy tuy rằng đang an ủi Sở Cẩm, nhưng trái tim lại run rẩy không yên mà sợ hãi.

A Thủ nói: "Tiểu Thủy, ngươi cũng không cần sợ, chỉ là gϊếŧ chết một tên súc sinh mà thôi, có ta ở đây, không ai có thể bắt ngươi."

A Thủ an ủi thật sự hữu hiệu.

Bùi Thủy nghe xong, trong lòng nhẹ nhàng một chút, nàng vui vẻ nói với A Thủ: "A Thủ thật tốt, ngươi lợi hại như vậy sao? Ngươi có thể bảo đảm lão vu bà và đám hạ nhân kia không làm hại ta?"

Nghe được Bùi Thủy kêu "A Thủ thật tốt", hắn có chút hưởng thụ, tự tin nhếch nhẹ môi: "Việc nhỏ, dễ như trở bàn tay."

Bùi Thủy thu lại nụ cười, nghĩ đến một nàng có chút sợ hãi nói: "A Thủ, nếu hắn chết về sau biến thành lệ quỷ, ngươi phải giúp ta đánh hắn."

Nàng sợ nhất quỷ!

A Thủ phụt cười ra tiếng, lá gan nhỏ như vậy, còn dám đem thi thể Vân Dật Phong đẩy đến dưới gầm giường, Tiểu Thủy cười với Sở Cẩm, hắn bắt đầu có điểm ghen ghét.

"Có ta ở đây, đừng nói những tiểu quỷ chết oan, cho dù yêu ma, cũng không dám tiếp cận ngươi."

Bùi Thủy không cảm thấy Vân Dật Phong chết oan, hắn là chính mình tìm đường chết.

Có lời này của A Thủ, Bùi Thủy an tâm không ít.

Ánh mắt Sở Cẩm chuyển động, nàng không nói một lời, rút tay từ tay Bùi Thủy về, đổi luôn quần áo trên người, lại không nói tiếng nào gấp gáp dọn giường đầy máu.

Bùi Thủy kêu nàng, nàng cũng không nghe thấy.

Nàng lại đem hết máu trên sàn lâu sạch sẽ, xong xuôi nàng kéo tay Bùi Thủy.

"A Thủy, cô đi cùng ta."

Bùi Thủy bị Sở Cẩm kéo ra ngoài, nàng hỏi muốn đi chỗ nào? Sở Cẩm không nói, bỗng nhiên trong lòng Bùi Thủy hiện lên dự cảm không tốt.

Sở Cẩm đem Bùi Thủy ra ngoài cửa Sở phủ, hất tay nàng ra, vẻ mặt lạnh nhạt chỉ vào bên ngoài: "Cô đi cho ta."

Bùi Thủy ngẩn ngơ, nhìn Sở Cẩm xoay người đi vào Sở phủ, nàng đuổi theo: "A Cẩm, A Cẩm.."

Sở Cẩm nhíu mày: "Đừng gọi ta A Cẩm, ta cầu xin cô, đừng lại đi theo ta, hại ta, hôm nay nếu không phải ngươi xen vào việc người khác, cũng sẽ không phát sinh những chuyện như vậy."

Bùi Thủy hoàn toàn ngơ ngẩn, nàng không dám tin tưởng, lời này nói ra từ trong miệng A Cẩm?

Sở Cẩm bước đi thật nhanh không quay đầu lại lần nào, giống như rất chán ghét Bùi Thủy.

A Thủ hừ lạnh: "Thật rõ lòng người trắng đen, ngươi giúp nàng ta như thế, xảy ra chuyện nàng ta lại oán ngươi xen vào việc người khác. Tiểu Thủy chúng ta đi, ngươi đã đến Đoạn Vĩ, không cần thiết giúp nàng ta nữa, sống hay chết đều là mệnh của nàng ta đi."

Bùi Thủy đứng ở Sở phủ một hồi lâu mới rời đi.

Nàng vẫn còn lưu luyến nói với A Thủ: "A Thủ, ngươi có thể giúp ta một chuyện không?"

A Thủ có thể giúp Bùi Thủy, cơ bản sẽ không cự tuyệt, nhưng hắn cảm thấy Bùi Thủy lúc này mở miệng kêu hắn hỗ trợ, không phải giúp mình, mà là giúp Sở Cẩm.

A Thủ không chút suy nghĩ, nói: "Không thể, năng lực ta thấp, không giúp được ngươi."

Bùi Thủy: "..."

Bùi Thủy đi không xa, đã bị người đánh sau cổ té xỉu trên đất.

Bùi Thủy tỉnh lại, bị trói chặt hai tay hai chân, trước mặt nàng là hai mẹ con Lý thị.
« Chương Trước