Chương 4: Nơi này không có người nào tốt
Edit + Beta: -Jenny-
Phượng Cửu Mộc dùng ngón trỏ nâng lấy cằm tiểu thú, làm nó "run bần bật". Đưa ngón tay chảy máu của mình đến trước mắt nó: "Cái này, bổn vương nên tính sổ với ngươi ra sao đây?"
Ánh mắt Bùi Thủy trở nên phiêu phiêu, trong mắt đã chứa hơi nước, giống như chỉ cần chớp nhẹ mắt lập tức sẽ lăn xuống.
Tính em gái ngươi a!
Ngươi đem ta bắt về đây, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ!
"Không bằng, bổn vương đánh gãy một chân của ngươi, vừa vận rất tốt?"
Ngón tay hắn buông cằm nó ra, đầu ngón tay hắn lướt qua bộ lông trắng chạm vào chân trước, tiểu thú bắt ngờ lùi ra sau, vô cùng hoảng sợ nhìn Phượng Cửu Mộc lắc đầu.
Không tốt, không tốt.
Đừng đánh gãy chân ta, ta sợ đau!
Đôi mắt đen láy của Phượng Cửu Mộc nheo lại. Tiểu gia hỏa giảo hoạt này quả nhiên có thể hiểu được tiếng người.
Bùi Thủy nước mắt lưng tròng, di chuyển cơ thể nhỏ bé đến gần ngón tay bị thương của hắn, dường như muốn sám hối vì làm hắn bị thương
Phượng Cửu Mộc híp mắt chăm chú nhìn theo nhất cử nhất động của tiểu thú. Thấy nó vươn đầu lưỡi phấn hồng ra, chớp mắt một cái hắn có chút hoảng hốt.
Đến khi bình tĩnh lại, vết máu trên ngón tay đã bị nó liếʍ láp sạch sẽ.
Ngón tay Phượng Cửu Mộc run lên, bất động thanh sắc thu trở về, tiên nhân không dính khói lửa phàm trần trên mặt có chút xanh.
Hắn chán ghét hơi thở của người khác, huống chi là.. Bị một con thú liếʍ?
Đáy mắt Phượng Cửu Mộc hiện lên sát ý, nhìn tiểu thú đang lấy lòng dùng mặt cọ vào một cái tay khác của hắn, bộ lông trắng giống như tơ lụa vô cùng mềm mại. Phượng Cửu Mộc cảm thấy cũng không chán ghét nó, nếu không cũng sẽ không duỗi tay ôm nó.
"Không có lần sau."
Phượng Cửu Mộc thu hồi sát ý, một câu nói không có lần sau này, không biết là nói việc cắn hắn? Hay là liếʍ hắn?
Mang tiểu thú lên đem nó ném vào l*иg sắt, sau đó hắn liền rời khỏi phòng.
Phượng Cửu Mộc chân trước vừa đi, tiểu thú trong l*иg sắt liền nhổ nước miếng.
Phi, phi phi, phi phi phi.
Dơ muốn chết, ghê tởm muốn chết..
Một ngày trôi qua.
Tiểu thú trong lòng sắt bị đói đến tỉnh.
Bùi Thủy mở to mắt, nàng nhìn thấy một cái đùi gà rất lớn, trên đùi gà thơm phứ còn cho thêm một chút hành, đúng là sắc hương vị mỹ.
Nước miếng của nàng đã sắp chảy ra ngoài, bụng đói reo điên cuồng.
"Muốn ăn?" Một giộng nói chứa ý cười, từ phía trên đùi gà truyền đến.
Bùi Thủy ngẩng đầu lên, đột nhiên có chút đau mắt, nàng hận chết cái tên tiểu tử thúi này.
Kiếp trước nàng với hắn cũng không oán, kiếp này cũng không thù, vì sao cậu ta lại muốn hại nàng a! A! A!
"Ta nghe Thanh Loan nói, hôm qua ngươi rất có bản lĩnh nha, lại dám cắn tay Vương gia." Thanh Dật cười nói.
Đó đã là gì? Ngày hôm qua thiếu chút nữa, ta là có thể chạy trốn. Quan tâm chuyện của tên tiểu tử thúi ngươi làm gì?
Thanh Dật đem đùi gà đưa đến trước l*иg sắt, nhìn thấy tiểu thú nuốt nước miếng, nhưng cậu cũng không có hảo tâm mở l*иg sắt ra, mà là vô cùng giận dữ nói: "Nếu như ngươi đã có bản lĩnh như vậy, đùi gà này đặt ở ngoài l*иg sắt, nhất định ngươi cũng có thể ăn được! Hưởng thụ cho tốt đi, đây là Vương gia cố ý phân phó đầu bếp làm mỹ thực cho ngươi, ăn ngon ha!"
Thanh Dật làm ra một lạt biểu tình rất say mê. Sau khi nói xong, liền cười to xoay người rời khỏi.
Tên tiểu tử thúi đáng giận.
Khi dễ thú.
Bùi Thủy chân trước ở trong l*иg sắt vẽ một vòng tròn, chi chi nguyền rủa cậu ta.
Trong lòng đã được an ủi một chút, lại nhìn đùi gà ở bên ngoài l*иg sắt, Bùi Thủy lại nuốt nuốt nước miếng. Một móng vuốt vươn ra l*иg sắt, có thể chạm được đùi gà nhưng lại không kéo lại được, ngược lại đem đùi gà càng đẩy càng xa.
Nàng nỗ lực một hồi lâu, cuối cùng vẫn là từ bỏ, đem móng vuốt thu trở lại. Nhìn thấy mặt trên có dính một ít nước canh, tiểu thú đói khát liếʍ liếʍ, trong lòng một trận ê ẩm.
Nơi này không có người tốt, đều là người xấu.
Phượng Cửu Mộc một đêm không về, Thanh Dật là thị vệ cũng phải đi theo chủ tử, thẳng cho đến ngày hôm sau Phượng Cửu Mộc lâm triều, ngồi trên xe ngựa tôn quý trở lại vương phủ.
Thanh Dật mới đột nhiên nhớ tới việc hôm qua đem đùi gà đặt bên ngoài l*иg sắt.
Nguy rồi.