Chương 24: Có thù tất báo
Edit: -Jenny-
Phượng Cửu Mộc mang tiểu thú về đưa cho Thanh Dật: "Tấm rửa sạch sẽ cho nó, ôm về phòng bổn vương." Ngừng một chút, lại bổ sung nói: "Ngươi tự giữ nó chờ bổn vương quay lại."
Hắn hồi phủ đã vội vàng đi tìm nó, còn có chính sự chưa làm xong. Hắn tất nhiên sẽ không lãng phí nhiều thời gian trên người tiểu thú.
Thanh Dật ngẩn ngơ nhìn tiểu thú trong tay, cậu đường đường là hộ vệ cao đẳng, chủ tử kêu hộ vệ cao đẳng là cậu hầu hạ tiểu súc sinh tắm rửa?
Thanh Dật nhếch mép nhìn tiểu thú, phân phó hạ nhân chuẩn bị nước ấm, vén lên tay áo lên đem tiểu thú vào trong nước, một tay ấn tiểu thú xuống, một tay lấy nước chà rửa trên người nó.
Nó vốn không muốn xuống nước, lại bị Thanh Dật dùng sức ấn xuống, bộ lông bị nước làm ướt nhẹp, trên người giống như có hơn mười ngăn châm trên nóng lại rát, đây chắc là trong lúc đi "giải quyết" đã bị cành cây chạm vào bị thương, vừa chạm vào nước đau đớn liền tăng lên gấp bội.
Tiểu thú giãy giụa, chân nhỏ đánh kịch liệt vào trong nước làm bọt nước văng khắp nơi. Áo của Thanh Dật đều đã bị làm cho ướt hết, trên mặt cậu cũng đã bị bắn vô số bọt nước.
Thanh Dật hơi bực, nói: "Tiểu súc sinh, ngươi phát điên cái gì? Thành thật một chút cho ta."
Vì không cho tiểu thú có cơ hội chạy trốn, Thanh Dật chỉ có thể dùng sức đè nó lại, thân thể nó dường như đã hoàn toàn đi vào trong nước, chỉ lộ ra một cái đầu.
Bùi Thủy đau đến nước mắt tuôn rơi, quay đầu muốn cắn Thanh Dật lại bị Thanh Dật nhanh tay nắm miệng.
"Đừng nghĩ lại cắn lão tử." Thanh Dật hừ lạnh một tiếng với nó.
Thanh Loan đi tới nhìn thấy đôi mắt nhỏ của nó đầy nước mắt, cô ta nhăn mày liễu lại.
"Thanh Dật, dường như nó có chút không ổn, ôm nó ra đây cho ta."
Thanh Dật nhìn Thanh Loan đi tới, ánh mắt sáng lên ha hả cười: "Loan muội muội, muội không biết đâu, tiểu súc sinh này thật sự rất giảo hoạt, còn biết cắn người. Ngón tay Loan muội muội đẹp như vậy, bị thương sẽ không tốt đâu"
Thanh Loan dùng đôi mắt đẹp trừng mắt nhìn cậu, cũng không muốn day dưa vô nghĩa, vươn tay liền đoạt lấy tiểu thú.
Thời điểm Thanh Loan ôm tiểu thú lên, rõ ràng cảm nhận được thân thể nó đang run rẩy.
Nàng kêu hạ nhân chuẩn bị tốt khăn lau, nhẹ nhàng lau nước trên lông tiểu thú, vừa nhìn vào chỗ lông thưa ra sắc mặt cô khẽ biến.
Thanh Dật còn đang cười trêu ghẹo Thanh Loan, nhìn cô đột biến mặt, hắn ngẩn ra một chút.
Biểu tình Thanh Loan cổ quái, ánh mắt nhìn về phía cậu. Cái nhìn giống như đang nhìn người xa lạ mang trong mình tội ác tày trời, làm cậu vô cùng khó hiểu.
"Loan muội muội, làm sao vậy?"
Cậu để sát đầu vào nhìn, đột nhiên kinh ngạc khi thấy trên thân thể tiểu thú có rất nhiều vết thương nhỏ.
"Thanh Dật, ngươi làm như vậy không sợ bị Vương gia phát hiện sao?" Thanh Loan nhớ tới một màn nhìn thấy vừa rồi, khó trách Thanh Dật sẽ dùng sức đem nó ấn vào trong nước.
Thanh Dật kinh ngạc ngẩng đầu, lắc đầu nói: "Đây không phải do ta làm, Loan muội muội, muội hiểu lầm rồi, sao ta có thể xuống tay với nó?"
Thanh Loan cười lạnh: "Ngươi không cần giải thích với ta, ngươi vẫn là ngẫm lại nên giải thích vết thương trên người nó với Vương gia ra sao đi!"
Phượng Cửu Mộc công vụ bận rộn, Thanh Dật lại càng không dám quấy rầy. Tiểu súc sinh này tuy ăn địa linh, nhưng cũng chỉ là một tiểu súc sinh, cậu phân biệt rất rõ cái nào nặng cái nào nhẹ.
Thanh Dật ôm tiểu thú đưa vào phòng Phượng Cửu Mộc, ánh mắt phức tạp nhìn nó, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt hai cái trên đỉnh đầu mền mại của nó: "Ngươi biết rất rõ, vết thương trên người ngươi cũng không phải do ta làm, ta tin tưởng ngươi là người ân oán phân minh, một lát trước mặt chủ tử ngươi phải ăn ngay nói thật"
Cậu biết tiểu thú này sẽ không nói, nhưng nó biết giương nanh múa vuốt, chủ tử sẽ xem hiểu cử chỉ của nó.
Bùi Thủy muốn cười vào mặt cậu. Con mắt nào của cậu ta thấy nàng là con thú ân oán phân minh?
Không sao, nàng là thú có thù tất báo.